"Này...cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi !"
- Hửm ? Câu hỏi nào cơ ?
"Sao trong người cô có mang theo thuốc nổ ?"
- Ồ........đó chỉ là khói cay mà thôi.
"Thế sao tôi không bị cay ?"
Mộ Thuần gãi gãi chóp mũi "làm sao tôi biết được, anh đi mà hỏi người đã phát minh ra nó".
Mộ Thuần cong môi cười, lòng thầm nghĩ "mà người phát minh ra những thứ đó lại là tôi, thế nên chắc không có câu trả lời đâu".
Diễn Quân quay mặt đi "Hừ...
"Một cô gái, đêm khuya rồi mà vẫn lang thang trên đường. Không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao ?"
- Tôi không suy nghĩ đến những đều thâm sâu như vậy.
Diễn Quân nhíu mày nhưng không nói thêm gì.
Mộ Thuần cười cười....
Tận sâu trong đáy lòng Diễn Quân vô cùng ấm ức khi thấy Mộ Thuần không mấy mặn mà với mình.
Mộ Thuần tập trung lái xe, cô không mấy để tâm đến Diễn Quân.
Cả hai im lặng, nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh.
Rất lâu sau, Mộ Thuần khẽ lên tiếng "để tôi bảo Dịch Phong Càn lái xe anh về Diễn gia".
"Không sao đâu !"
- Sau này đừng vây vào chuyện của tôi nữa, tránh phải gặp những phiền phức không đáng có.
"Nếu tôi thích vậy vào thì sao ?"
- Thì đừng khóc lóc khi xảy ra chuyện.
"Cô đã làm ra những gì ? Sao lại nửa đêm lang thang trên đường ?"
- Đó không phải là việc của anh, quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-so-vo/3682336/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.