Qua một tháng ròng rã đều trị, cuối cùng Mộ Thuần đã khỏi hẳn.
Hàn Trạch Đông, những ngày qua anh luôn bên cạnh chăm sóc Mộ Thuần.
'Thuần Thuần
- Hàn Đông, chúng ta không sao nữa rồi !
Hàn Trạch Đông mỉm cười "Thuần Thuần, xòe tay ra đi".
- Để làm gì ạ ?
Hàn Trạch Đông viết vào lòng bàn tay cô một dãy số "Em trở về thì nhớ gọi lại cho anh !"
- Được !
'Đừng quên !'
. Sẽ không.
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "và cũng đừng quên anh".
-
- Điều đó là đương nhiên !
'Được rồi, nhà họ Hàn đã cho người đến đón anh, hay là cùng về với anh, anh đưa em về Mộ gia.
- Không cần đâu, em liên lạc về Mộ gia. Ba sẽ cho người đến đón em.
'Được, vậy em cẩn thận nhé !'
- Em biết rồi, chúc anh đi đường bình an.
'U'm !'
Hàn Trạch Đông vừa rời khỏi, Lục Cảnh Hạo cũng muốn được đưa Mộ Thuần về Mộ gia, lúc đầu Mộ Thuần từ chối nhưng nghe Lục Cảnh Hạo bảo là tiện đường, nên đã đồng ý để anh đưa cô về.
Họ Lục bao đời làm chính trị, ba của Lục Cảnh Hạo đang là người đứng đầu cơ quan, anh trai của Lục Cảnh Hạo là Tổng thanh tra ở tòa thị chính.
*Cô Mộ, nhà cô ở đâu ?
-
Đến Thủ Đô rồi sao ?
*Ừm!
Nhìn con đường quen thuộc trước mắt mình, Mộ Thuần cười tươi "Anh đi hết đoạn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-so-vo/3650696/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.