Kiều Tâm kéo Mộ Thuần đến phòng thí nghiệm của mình và ném cô nằm sống soài ra sàn nhà.
Mùi hoá chất nồng nặc xộc vào mũi, khiến Mộ Thuần khó chịu cau mày.
*Cô chết chắc rồi !
Mộ Thuần liếc nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều mô hình xương người, lòng thầm kinh ngạc "Đây là phòng thí nghiệm nghiên cứu sự sống của con người sao ? Vậy tên Kiều Tâm này là người như thế nào đây ? Không phải hắn chỉ là một giáo sư môn vật lý thôi sao ? Còn ở phòng thí nghiệm này rõ ràng mọi thứ đều liên quan đến nghiên cứu sinh, loại trà xanh này cũng quá thượng hạn rồi, thú vị đấy !"
*Thế nào, sợ rồi chứ Mộ tiểu thư ?
- Ha...ha...
Kiều Tâm nhíu mày "Cô cười to như vậy để làm gì ? Che giấu sự sợ hãi sao ?"
Mộ Thuần tôi sợ gì chứ ? Chết à ? Áo quan thì đời người ai cũng mặc qua một lần, là sớm hay muộn mà thôi !
*Cô còn nhỏ như vậy mà luôn nói ra những lời chán đời.
- Vinh hoa phú quý tôi đều trải qua cả rồi, có gì hối tiếc.
*Hừ...
Tít...tít...
Kiều Tâm nhíu mày "là âm thanh gì đó ?"
- Là bom đó !
*Cái gì ?
Tít...tít...
Kiều Tâm kéo chiếc áo sơ mi trắng được khoác trên người Mộ Thuần ra, đúng là trên người Mộ Thuần có mang bom, thời gian chỉ còn hơn hai phút.
Tiếng tít càng lúc càng lớn, Kiều Tâm nheo mắt "Cô chán sống rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-so-vo/3647391/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.