"Ngủ đi..." Hắn véo má cô sủng nịnh, rồi xoay người trở vào phòng, bỏ lại Cao Đình ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nam nhân khuất khỏi rèm ban công phòng bên. 
Sáng hôm sau... 
Cao Đình dậy khá muộn bước xuống phòng khách chẳng thấy Hàn Trúc đâu, trong lòng có chút bất an kỳ cục. 
"Anh ta không phải ngủ đến chết rồi chứ?" 
"Cô trù tôi ngủm..." Một hơi thở nóng bên tai cô một vòng tay ấm bao trọn vong eo thon, ngữ điệu châm chọc. 
Cao Đình bị doạ rung tim rồi, đơ người như tượng đá, hắn thích nhất là trêu chọc người hắn thương, ngày trước cứ nhút nhát là vụt mất người trong mộng, cơ duyên đã mang cô gái giống hệt đến bên đời hắn, hắn sẽ trân trọng những giây phút này. 
"Không có! Anh trường sinh bất tử." Cao Đình chui ra khỏi vòng tay hắn chạy thẳng vào bếp dựa cửa thở hòng hộc, tim đập mạnh đến nỗi muốn tọt ra khỏi cuốn họng. 
Hàn Trúc bên ngoài mỉm cười thích thú, ngồi xuống sofa đọc báo, chợt thấy trên báo nói về một tập đoàn mới nổi là Trạch Thị. 
"Quái gì đây?" Hắn nhàu nát tờ báo trong tay, ném vào sọt rác. "Không lẽ là...?" 
"Hàn Trúc... anh ăn sáng rồi đi làm!" 
Hàn Trúc ngoảnh lại nhìn mâm cơm trên tay cô tình nhân nhỏ, rồi bỏ ra xe một mạch. 
"Đến công ty!" Hàn Trúc ném áo vest cho Hạo Kình giữ, dùng ngữ khí lửa nóng ra lệnh. 
Hạo Kình không lạ gì tính nôn nóng trong công việc của Hàn thiếu, khẽ nhíu mày gài dây an 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-si-tinh-xin-em-quay-ve/2969915/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.