"Reng reng." 
Hàn Trúc đang muốn nói những bứt bối dồn nén trong lòng, thì bỗng chuông điện thoại reo. Hắn nhìn điện thoại thấy Tử Yên, liền xoay người ra xa nghe. 
Cao Đình nhìn thấy Hàn Trúc ở hành lang nói chuyện vui vẻ, thầm nghĩ người trong điện thoại là ai? Tại sao người đàn ông bên cạnh cô 3 năm lại thay đổi thái độ. 
Hàn Trúc bất giác nhìn vào thấy Cao Đình ủ dột, trong lòng hắn thoáng đau lòng. Hắn vươn tay kéo rèm ngăn cách ánh mắt cả hai. 
Cao Đình ôm đau xót nằm cuộn tròn trong chăn khóc ướt đẫm gối nằm. 
"Rốt cuộc Hàn Trúc dấu mình chuyện gì? Ngọt ngào trên môi thuở nào đâu rồi?... Hức... hức!" 
Hàn Trúc nghe xong cuộc gọi thì đã hơn nữa tiếng, bước vào thấy Cao Đình đã ngủ nên cũng thôi đánh thức. 
Nhìn dáng lưng nam nhân khuất khỏi cửa, Cao Đình càng thêm nhói lòng, hắn ta đến rồi đi như một cơn gió độc. Đau đớn thể xác không bằng trái tim bị tổn thương. 
- "Cốc cốc." 
"Vào đi!" 
Quản gia bước vào đặt lên bàn chén thuốc mới: 
"Cao tiểu thư!" 
Cao Đình nhìn chén thuốc nở một nụ cười chua chát, nâng chén thuốc đắng uống một hơi, đặt chén không lên tay quản gia. 
Quản gia nhìn cô gái nhỏ bị giam cầm, trong lòng trỗi dậy xót thương, muốn thả người: 
"Cao tiểu thư... muốn rời khỏi đây không?" 
"Quản gia... bác giúp con sao?" Cao Đình mừng rỡ níu tay ông lay lay. Ông cũng khẽ gật đầu. 
[....] 
Sau khi được quản gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-si-tinh-xin-em-quay-ve/2969901/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.