Luồng gió thổi qua lật trang cuối quyển tiểu thuyết... Nam chính được nữ chính tha thứ... End.. 
[...] 
Xế chiều. 
"Các người tránh ra!" Trác Hàn Đình bị đám thuộc hạ lực lưỡng bao dây ép vào tường gỗ. Nơi đây là hầm rượu âm trong lòng đất ở bến tàu Hàn Châu. 
Chúng lần lượt cởi áo khoe cơ bắp cuồng cuộn cùng trái cây, khiến mặt Trác Hàn Đình tái xanh, tay chân run rẫy, anh ta là dân công tử bột không có một tất võ nào, lại có sức hút mỹ nam. 
"Ai cho phép các người tạo phản hả?" Trác Hàn Đình bốc điện thoại gọi cho Vân Dương, nhưng tính hiệu chập chờn, bọn họ vẫn kiên nhẫn đợi anh ta gọi điện xong. 
"Không đúng!" Lúc này Trác Hàn Đình nhìn về hướng chúng, và nhớ ra Vân Dương bảo chiều nay anh tới đây sẽ gặp được Châu Đông Vũ. 
Quả nhiên bản thân đã bị Vân Dương tính kế, lúc này đầu dây bên kia đã có người bắt máy. 
[Tôi nghe!] 
"Đồ khốn kiếp! Mày... Mày đã làm gì Châu Đông Vũ hả?" 
Giọng đáp trả đầy khiêu khích: [Ai nha! Mới gặp hắn vài ngày đã muốn trao thân cho hắn rồi sao?] 
Trao thân? Trác Hàn Đình lơ mơ trong ý nghĩ đó, anh là trai thẳng, không thể có ý nghĩ hoang đường đó với tên Châu Đông Vũ, nhưng giết người thì anh không làm, nhưng có thể Vân Dương đã làm. 
"Mày... Mày đã giết luôn Châu Đông Vũ sao?" 
Bên kia là một tràn pháo tay khen ngợi: [Thông minh lắm, đáng được thưởng nam nhân.] 
"Mày...!" Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-si-tinh-xin-em-quay-ve/2969828/chuong-67.html