*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thiệu Tổng! Anh gấp gáp việc gì? Chẳng phải hợp đồng đã rõ ràng rồi sao?"
"..."
"Hoá ra là anh tiếc một khoảng tiền cỏn con đó và ở đây lí sự với tôi?"
"..."
"Được thôi! Tôi mời anh. Anh cứ thoải mái, tôi sẽ hầu không thiếu một buổi."
"..."
"Anh nên nhớ cho kỹ. Luận pháp của Lâm Mộc Quốc này chính là cuộc chơi của những người giàu. Ai có tiền thì kẻ đó thắng. Đừng phí công vô ích nữa anh bạn."
"..."
"Anh Hạo? Không có anh Hạo thì công ty bé tí ấy của anh liệu đã xứng tầm với tôi? Vuốt mặt nể mũi lắm tôi mới chấp nhận lời cầu xin của anh Hạo. Bây giờ anh làm như thế thì có trời mà cứu anh."
Phục Ân ngắt máy rồi quăng điện thoại lên bàn. Nhắm hờ hai mắt, anh thở hắt ra và tựa cằm lên vai, ôm lấy nữ tử đang ngồi trong lòng. Không gian xung quanh im ắng đến đáng sợ. Phục Ân chỉ ở đó hưởng thụ bình yên mà không nói lời nào càng khiến cô thêm lo lắng.
Lạc Y cảm nhận hơi ấm từ anh, nhịp thở đều đều, chậm rãi. Anh chẳng hề âu lo về cuộc trò chuyện vừa rồi, như thể nắm chắc trong tay phần thắng. Thời gian cứ thế trôi qua rất lâu, Phục Ân vẫn như vậy, im lặng đến lạnh lùng. Cô biết anh không hề thích ai quan tâm đến công việc anh, nhưng anh cứ lặng im như vậy khiến cô không thể yên lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/44213/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.