*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phục Ân về nhà, vừa vào phòng khách anh đã thấy Vỹ Khanh ngồi ở sofa còn huýt sáo liên tục. Anh đi đến, cởi Áo vest ném lên thành ghế rồi ngồi xuống.
Vừa trông thấy anh, Vỹ Khanh bỏ tờ báo xuống và hỏi.
- Nay anh hai về trễ vậy?
- Anh lo việc!- Phục Ân tựa người ra sau.- Hôm nay trông em vui thế?
- Em á? Em vừa làm hoà với cô ấy nè, mai sẽ tỏ tình.- Vỹ Khanh phấn khích nói.
- Nhanh vậy sao?- Anh gật gù.
- Anh hai!- Vỹ Khanh gọi anh rồi mím môi.
- Hửm???- Phục Ân nhướng một bên mày.
- Anh...đang nuôi mèo sao?- Vỹ Khanh nheo mắt nghi hoặc nhìn anh.
- Sao lại hỏi vậy?- Anh vẫn điềm tĩnh, ôn tồn trả lời.
- Con mèo nhỏ chẳng biết cách ăn vụng gì cả, để lại dấu vết trên cổ áo của anh đấy.- Vỹ Khanh thích thú, môi mỉm cười.
- Ừ, hư thật.- Phục Ân chỉ mỉm môi nhẹ rồi rót một tách trà.
- Sắp có vợ kia mà, anh nuôi mèo không thấy bất tiện sao?
- Nuôi thì nuôi, liên quan gì vợ với con?- Anh nhâm nhi tách trà.
- Em chịu thua anh.- Vỹ Khanh nhún vai.
Phục Ân nhớ đến chuyện Lạc Y nói với mình. Anh liền nhếch môi rồi trêu chọc Vỹ Khanh.
- Từ mai em bắt đầu làm tài xế đi nhé, anh tuyển Phó Tổng khác.
- Ơ anh...chuyện gì thế? Tự nhiên đang yên đanh lành lại đổi?- Vỹ Khanh hốt hoảng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/44211/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.