*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*) khuyến mãi thêm:>
Cả một đêm mang những nỗi sợ hãi, Mạn Phong lái xe vòng cả thành phố tìm cô. Sau khi cô bỏ đi anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh muốn tìm cô để xin lỗi nhưng nào ngờ qua phòng lại không thấy cô đâu cả, chỉ có mỗi Thừa Vũ đang ngủ say trên giường. Đêm hôm khuya khoắt cô có thể đi đâu? Trên người cũng chỉ ăn mặc phong phanh như vậy lỡ gặp mấy tên lang băm thì sao? (:))))
Tận gần sáng anh mới quay về nhà. Cả đêm không được chợp mắt khiến cơ thể của anh mệt rã rời. Bước vào phòng của Lam Ái, anh dịu dàng lay người Thừa Vũ.
- Dậy đi học thôi con.
- Ưm...
Thừa Vũ mở mắt, cậu bé vươn vai một cái rồi ngồi dậy. Vừa nhận ra bên cạnh không có Lam Ái thì liền hỏi Mạn Phong, bàn tay nhỏ bé đưa lên dụi dụi hai mắt.
- Mẹ đâu rồi cha?
Mạn Phong mỉm cười gượng gạo. Xoa đầu cậu nhóc, anh vội biện cớ.
- Mẹ đã ra ngoài từ sớm, hôm nay cha sẽ thay đồng phục rồi đưa con đi học.
- Dạ!
Thừa Vũ ngoan ngoãn xuống giường để anh vệ sinh cá nhân cho. Dù có lo lắng, yêu thương cậu bé nhưng đây là lần đầu tiên anh làm như thế này. Sau khi giúp cậu bé thay đồng phục, anh và Thừa Vũ ra xe để đến trường. Sáng nay đành để thằng nhỏ ăn sáng bên ngoài vậy. Trên đường đi Thừa Vũ rất háo hức nhìn cảnh vật bên ngoài, môi mỉm cười không ngớt. Đột nhiên quay lại nhìn anh, Thừa Vũ chu môi nói.
- Cha, Vic đã có bạn mới đó.
- Bạn mới của con như thế nào?
- Bạn có màu tóc với màu mắt hệt như Vic luôn. Bạn cũng cao ơi là cao.- Nhắc đến Phục Ân, Thừa Vũ không khỏi thích thú.
Mạn Phong hoảng hốt, trong lòng không khỏi bất an. Thượng Phục Ân đã đến đây rồi sao? Đã gặp được Thừa Vũ vậy đã gặp được Lạc Y chưa? Hay là đêm qua... Không phải! Mọi suy nghĩ tiêu cực trong anh bị bác bỏ. Nếu như đã gặp Phục Ân thì chắc chắn cô đã nói với anh rồi. Thâm tâm canh cánh lo sợ. Anh sợ hạnh phúc mình đang có sẽ bị cướp mất đi. Ngừng xe trước một quán ăn, anh xoa đầu Thừa Vũ mà dỗ ngọt.
- Cha đã từng gặp người đó, con đừng nên lại gần nữa. Cha sợ con sẽ bị bắt cóc, đến lúc đó sẽ không gặp lại được cha mẹ nữa.
- Thật sao cha? Nhưng chú rất tốt với Vic, chú còn đưa Vic đi chơi nữa.- Đôi mắt long lanh ngước nhìn anh, cậu bé không tin "chú đẹp trai" kia là người xấu.
- Không ai xa lạ lại thân thiết với con như vậy cả. Nghe lời cha, bằng không khi bị bắt rồi thì cha mẹ không biết tìm con ở đâu.- Vuốt nhẹ đôi má phúng phính, anh ôn tồn nói.
- Dạ, Vic hiểu rồi.
Mặt mày Thừa Vũ bí xị, thật lòng không thích như vậy chút nào. Chú rất tốt với Thừa Vũ, cậu bé cũng không nghĩ chú là người xấu. Có phải cha đã quá đa nghi rồi hay không?
...
Lam Ái mệt mỏi mở đôi mắt. Cả đêm hôm qua, nguyên buổi sáng hôm nay, trưa cũng chẳng tha cho cô được nghỉ ngơi được một lúc. Lam Ái tuyệt vọng đến mức không thể phản kháng, thân dưới bây giờ lại đau nhức không thôi. Nhìn người đàn ông đang say giấc bên cạnh, cô không hiểu nổi tại sao mình lại có thể ngủ ngon được khi ở trong vòng tay của anh ta. Cảm giác thân thuộc dần xâm chiếm. Cuối cùng thì anh ta là ai mà Thừa Vũ lại giống anh ta đến vậy?! Nhưng mà gương mặt này...giống như một bức tranh được hoạ lên đầy tỉ mỉ vậy. Thực sự vẻ đẹp rất mê người.
Đôi tay vô thức đưa lên áp vào má của anh. Lam Ái rất tò mò về thân thế của nam nhân này. Anh ta bảo cô là vợ hợp pháp, lúc này còn ôm chặt lấy cô đầy bình yên như vậy. Ngoại hình giống hệt như người cô hay thường mơ. Kể cả những khi đau đầu cũng thấy. Rốt cục thì giữa cả hai là quan hệ gì? Quan trọng với cô lắm hay sao? Nếu là thế thì sao cô không nhớ được gì cả. Mọi thứ hoàn toàn mù mịt.
Chợt nhớ đến Thừa Vũ, hiện tại cô mới nhớ mình vẫn còn chồng con đang ở nhà chờ đợi. Đã xế chiều rồi không biết thằng nhóc đã ra sao. Nhấc tay của anh ra khỏi người. Cố gắng bỏ qua cơn đau từ hạ thân, Lam Ái đứng dậy nhặt lấy quần áo của mình rồi lặng lẽ vào nhà tắm. Phục Ân mở mắt, đôi tay đưa lên vò mái tóc không gọn gàng. Bật người ngồi dậy, lấy một cái áo choàng tắm khoác lên người. Anh châm một điếu thuốc rồi bước đến cạnh cửa sổ. Rít một hơi dài nhất, anh ngước mặt lên rồi nhả một làn khói trắng ra. Tại sao khi gặp lại anh cô lại tỏ ra không quen biết? Tại sao cô lại đổi cả họ tên của mình? Là do cô cố ý hay là đã có chuyện không may gì xảy ra? Bây giờ cô ở đây thì chắc chắn có con của anh nữa. Liệu cậu bé khôi ngô kia có phải là con trai của anh không?
Có tiếng mở cửa từ nhà tắm. Rít một hơi cuối cùng còn tầm nửa điếu, anh dụi tắt nó đi, Lạc Y không bao giờ thích anh hút thuốc như thế này đâu. Trong đáy mắt ánh lên đầy tia phức tạp. Lần này anh chắc chắn rằng đã liên quan đến Đông Phương Mạn Phong.
Lam Ái khựng người lại khi thấy Phục Ân đã thức giấc và đứng bên cạnh cửa sổ. Không hiểu sao đôi chân cô đột nhiên run rẩy, tim cũng đập liên hồi. Nhìn anh đầy sợ sệt, cô run người vài cái. Thấy anh không để ý đến mình nên mèo hoang cố ý chạy đến mở cửa phòng hòng trốn thoát. Chạm tay vào chốt cửa nhưng khổ nỗi dù có cố gắng ra sao cô cũng không thể mở nó ra. Quay lại nhìn anh, thật sự lúc này cô cảm thấy rất uất ức.
Thấy cô khổ sở, Phục Ân chỉ nghiêng đầu nhìn. Nơi đây đâu phải muốn vào là vào, ra là ra. Cả người chuyển động, anh bước đến gần cô. Nép người sát vào cánh cửa, cô bắt đầu sợ anh. Khoảng cách càng thu hẹp thì trong cô càng hoảng loạn. Trên gương mặt tuyệt mỹ, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn. Nếu mọi khoảnh khắc thấy như vậy thì anh đều mềm lòng dỗ dành cô nhưng trong tình huống này thì anh lại trở nên tức giận. Một tay chống lên tường, Phục Ân gọn gàng khoá cô lại, một tay đưa lên nâng niu gương mặt kiều diễm, anh hơi mỉm môi.
- Muốn ra ngoài thì lấy tay của anh mà mở.
Phải! Muốn ra ngoài thì lấy tay của anh để xác nhận vân tay. Nhưng dù mở được phòng ngủ thì cũng không thoát được cửa ra vào ngôi nhà. Cúi thấp đầu, anh chỉ hôn lướt qua đôi môi đỏ mọng rồi chăm chú ngắm nhìn cô.
Cả người run lẩy bẩy, Lam Ái không thể ngờ những gì mình đã từng trải qua. Người đàn ông này đã muốn cô rất nhiều lần, bây giờ thì còn định làm gì nữa đây. Quả thật nếu anh lại tiếp tục thì cô cũng chẳng còn sức lực nữa. Đưa tay vụng về lau nước mắt, cô nấc lên liên hồi.
- Anh làm ơn... Hức, tôi ở nhà còn con nhỏ, anh hãy tha cho tôi đi.
- Không thể được, hôm qua là em chủ động trước. Anh bị cuỗm mất biết bao nhiêu lần rồi, phải đền bù chứ.
Đôi môi tham lam ngậm lấy cánh tai ửng đỏ của cô. Lam Ái nhăn mặt, đôi tay yếu ớt cố chống lên ngực anh phản kháng. Nhưng cứ hễ mỗi lần chạm vào anh là cô như một con búp bê sống, tâm trí cũng bị thôi miên.
Cô vừa tắm, hương thơm thuần khiết sộc vào mũi khiến anh không thể kiềm chế được. Môi anh lướt từ tai xuống cổ, từng chuyển động đều nhẹ nhàng, chậm rãi.
- Ưm...đừng...không được tiếp tục.
- Chỗ này của em thì không nói như vậy.
Dù chỉ là chạm bên ngoài lớp áo nhưng hai hạt đậu nhỏ của cô đã lộ rõ mồn một như khiêu khích anh. Gương mặt nữ tử đầy hưởng thụ khiến anh càng cao hứng.
Cắn chặt môi dưới, cả người cô chùng xuống. Thật sự cô không tin được rằng mình đã phản bội lại gia đình, phản bội lại Mạn Phong, phản bội luôn cả tình cảm lớn lao của cả hai. Ngay lúc này đây cô không thể kháng cự mà còn trưng ra những nhược điểm của thân thể cho anh ta khám phá. Tại sao vậy? Bản thân cô rốt cuộc đã bị làm sao thế này? Lam Ái trở nên thất thế, hai tay ghì chặt vai anh, cô ngước mặt nhìn lên trần nhà. Không được, không thể tiếp tục nữa. Bản thân mà nhơ nhuốc thế này thì sao cô có thể dạy dỗ Thừa Vũ nên người được.
- Mau dừng lại...chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu...ưm...dừng lại...
- Chồng? Huh, chồng em là ai vậy bảo bối?- Anh nhếch môi, đôi môi quấn lấy cổ của cô không rời.
- Đông Phương Mạn Phong!
Vừa nghe thấy tên ai kia thì lập tức mọi động tác của anh đều dừng hẳn lại. Đôi mắt ánh lên những tia phức tạp lạ thường. Thì ra là do anh ta bày trò. Được, cướp vợ của anh, chiếm luôn con trai của anh. Thử xem, là ai không tha cho ai đây.
- Anh ấy là ông trùm thương nhân ở đây, nếu còn động đến tôi thì anh đừng hòng yên ổn.- Nhìn anh với ánh mắt đầy lửa giận, cô gắt lên.
- Ông trùm thương nhân?
Chợt Phục Ân phì cười. Ở một đất nước bé nhỏ này mà đi so với Lâm Mộc to lớn kia sao? Một Triệu Tân bé tí mà sánh được với Thượng Ẩn sừng sững suốt gần 50 năm kia ư? Anh cũng đang rất muốn xem, Đông Phương Mạn Phong sẽ múa thế võ gì tiếp theo.
Một tay ôm lấy vòng eo bé nhỏ, một tay nâng cằm của cô, ánh mắt đầy kiên định của anh nhìn thẳng khiến Lam Ái có phần run sợ.
- Vậy thì anh càng muốn gặp anh ta đấy! Khi về nhà em hãy nói rõ Thượng Phục Ân rất muốn gặp mặt và đừng quên...- Nói đến đây anh ngập ngừng rồi hôn 1 cái vào môi cô.- Phải nói rõ chúng ta đã cùng nhau trên chiếc giường kia bao nhiêu lần.
- Anh...bỉ ổi.- Lam Ái nổi đóa, lửa giận trong người càng bùng phát.
- Còn mắng nữa là ai lại phạt em nhé! Bảo bối?
Buông cô ra, Phục Ân lấy một chiếc áo khoác trong tủ khoác lên người cô. Ăn mặc phong phanh khi trời sập tối như thế này không tốt tí nào. Ấn tay vào một chiếc hộp thông minh đặt ngay cạnh cửa phòng. Cánh cửa phòng ngủ và cửa ra vào ngôi nhà bật mở, Lam Ái vội vàng chạy ra ngoài. Dù hiện tại đã thoát được nhưng cô làm sao dám về nhà đây? Biết phải đi đâu bây giờ? Không lẽ lại lang thang ngoài đường? Như vậy có lẽ sẽ nguy hiểm hơn nữa cho xem.
Sau khi cô rời đi, Phục Ân vội lấy một bộ âu phục rồi đi thay. Để cô một mình như vậy anh không hề an tâm chút nào. Bước nhanh ra ngoài, anh leo lên con ôtô của mình rồi đuổi theo phía sau. Ngồi trong xe, ánh mắt sâu thẳm của anh không rời cô một giây nào. Đông Phương Mạn Phong đã phạm vào cô chưa? Lợi dụng thời cơ để cướp vợ của người khác thì được xem là nam tử hán hay sao? Còn Lạc Y, rõ ràng là cô nhưng tại sao lại phủ nhận như vậy. Biểu hiện khi thấy anh thật sự không giống từng quen biết tí nào. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cô? Hay là cô không cần đến anh nữa vậy? Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu. Càng nghĩ đến càng khiến tim anh như bóp nghẹn.
"Biết bao giờ, chúng ta mới được tương phùng đây?"
Cả ba chiếc ôtô cùng dừng lại một lúc. Đầu tiên là chiếc của Mạn Phong, tiếp theo là chiếc taxi của Lam Ái. Và cuối cùng, con ôtô bóng loáng của Phục Ân đang đỗ ở xa xa đằng kia. Lam Ái vừa xuống xe, trông thấy Mạn Phong thì cô đã lao vào mà ôm lấy anh thật chặt. Hai vai run run đầy sợ hãi, trong lòng ngực của Mạn Phong mà vỡ òa như một đứa con nít. Lòng đau như cắt, anh ôm chặt cô vào lòng. Hôn nhẹ lên mái tóc xơ rối, anh cố gắng dằn lại tiếng lòng của mình.
- Không sao nữa, không sao nữa. Đã có anh ở đây.
- Em xin lỗi, là em dại dột. Em xin lỗi anh!
- Về nhà là an toàn rồi, không sợ nữa. Vào rồi kể anh nghe là ai đã cả gan ức hiếp em.
Ôm lấy bả vai của cô, cả hai cùng nhau vào trong. Những gì cần thấy đều đã thu hết vào tầm mắt. Phục Ân tức giận đập tay vào vô lăng. Chết tiệt! Ngang nhiên cướp vợ anh lại còn vui vẻ mà ôm ấp như vậy sao? Mạn Phong kia chờ đó. Ân oán này đừng hòng anh bỏ qua cho. Đôi mắt hằn lên đầy tia lửa giận. Cục tức này đúng là nuốt không trôi. Nếu đã dùng cách hèn hạ cuỗm đi thứ quý giá nhất đời anh thì anh đây cũng sẽ dùng cách đê tiện nhất để cướp vợ và con của mình quay về. Đừng tưởng như vậy là đơn giản. Thượng Phục Ân này không bao giờ nhún nhường cho ai một bước nào đâu.
...
Tuệ Mẫn cùng chơi đùa với Thiếu Vy ở phòng khách. Trong suốt thời gian qua cô chẳng hề biết tin tức gì về Lạc Y cả. Người anh họ Mạn Phong vẫn đi đi về về giữa hai bên và cô cũng chẳng thấy anh có gì đáng nghi ngờ. Nếu như anh ấy mà giữ Lạc Y bên cạnh thì cô không biết phải làm sao. Nên nói là anh ích kỷ hay là đang bảo vệ cho người mình thương đây?
Thiếu Vy nhặt rất nhiều đồ chơi rồi mang lại chỗ của Tuệ Mẫn, ngồi vào lòng cô, cô bé cựa đầu rồi ôm lấy mẹ.
- Mẹ ơi, khi nào cha về vậy?
- Cha sắp về rồi đó con.
- Con nhớ cha quá!- Thiếu Vy nũng nịu, vòng tay bé nhỏ càng ôm chặt lấy cô.
- Cha chỉ đi công tác vài ngày thôi mà con gái.- Xoa đầu cô bé, Tuệ Mẫn mỉm cười nhẹ nhàng.
Bên ngoài có tiếng bước chân đi vào. Vừa nghe thấy như vậy, Thiếu Vy liền rời khỏi Tuệ Mẫn. Chạy ra cửa chính, ánh mắt long lanh của cô bé hướng về người đàn ông ở trước mặt, khuôn mặt bé xinh cũng rõ vui mừng.
Vỹ Khanh vươn tay nhấc bổng cô bé rồi ôm chặt vào lòng, không quên hôn lên bờ má phúng phính vài cái.
- Tiểu công chúa của cha ở nhà có ngoan không?
- Con ngoan quá trời luôn.- Thiếu Vy chu môi nói.- Con cũng nhớ cha nhiều lắm đó.
- Sinh được cô con gái thật đáng quá đi.
Vỹ Khanh hào hứng cưng chiều Thiếu Vy. Mỗi lần trông thấy cô bé là bao nhiêu mệt mỏi trong anh đều tan biến hết. Thiếu Vy rất thông minh lại biết cách dỗ ngọt nên bảo sao anh lại không cưng đến thế này. Tuệ Mẫn nhìn hai cha con họ mà khẽ cười. Ngoài công việc ở công ty thì phần lớn anh đều dành thời gian để ở nhà và chơi đùa cùng con. Gia đình một lúc càng hạnh phúc, tình yêu của cô cũng cứ dâng lên mà không thể phai mờ được. Thấy anh ôm chặt lấy Thiếu Vy, Tuệ Mẫn cũng chỉnh trang phong thái mà trêu chọc.
- Hừm...lão gia gia về rồi đấy sao?
Vỹ Khanh chợt sững người. Hình như anh đã chú ý đến con thơ mà quên mất đi vợ mình. Bế Thiếu Vy trên tay, anh lân la đến sofa rồi ngồi xuống cạnh cô.
- Anh chào vợ!
- Đúng thật con gái kiếp trước là nhân tình của cha. Em bây giờ bị ra rìa mất rồi.
- Không có, không có. Anh vẫn yêu em đấy mà. Vợ anh là tuyệt nhất rồi.
- Dẻo miệng!- Tuệ Mẫn cắn môi, đưa tay véo mũi anh một cái.
Thiếu Vỹ chu môi rồi đẩy tay của Tuệ Mẫn, xoa xoa chóp mũi giúp anh, cô bé nũng nịu.
- Cha có đau không? Để con xoa cho nha.
- Đau, đau lắm đó con gái.- Ghì chặt lấy Thiếu Vy, anh vờ mếu máo.
Tuy đã quen với cảnh thế này nhưng Tuệ Mẫn không khỏi há hốc mồm. Lúc nào có Vỹ Khanh là cô bé cũng quấn chặt lấy anh. Khi nào anh đi vắng thì Thiếu Vy mới "cần" đến người mẹ như cô thôi.
- Con trả chồng lại cho mẹ!- Tuệ Mẫn vờ nắm lấy tay kéo Thiếu Vy ra.
- Không, cha là của con mà.- Thiếu Vy lắc đầu, càng ôm chặt anh.
- Cha cần mẹ thôi, không cần con đâu.- Lại kéo tay Thiếu Vy, Tuệ Mẫn trêu chọc.
- Cha, cha có cần con không?- Đưa hai bàn tay bé tí áp vào má anh Thiếu Vy chu môi hỏi.
- Cha cần con mà!- Vỹ Khanh gật nhẹ đầu.
- Vậy là cha không cần mẹ nữa phải không?- Thiếu Vy chỉ tay về phía Tuệ Mẫn.
Trong lúc anh còn ngỡ ngàng với câu hỏi từ cô bé thì Tuệ Mẫn đã liếc mắt sang và nở nụ cười không thể thân thiện hơn được nữa.
- Chồng trả lời xem!?
Ngồi gầ với cô hơn, anh vươn tay ôm cả hai mẹ con vào lòng. Ai cũng là món quà quý mà Thượng Đế đã ban cho anh đương nhiên cuộc sống của anh không thể thiếu một ai được.
- Cả hai anh đều cần, cả hai đều rất quan trọng.
*Reeng...Reeng...*
Lấy điện thoại lên xem, Vỹ Khanh nhíu mày nhìn số trên màn hình. Đây không phải là số ở nước ngoài của Phục Ân sao? Có chuyện gì cần làm nữa à?
"Em nghe đây anh hai!"
"Anh tìm được Lạc Y rồi."
"Thật vậy sao? Anh thấy ở đâu chứ?"
"Ở nơi mà anh đang công tác. Có thời gian em và Tuệ Mẫn hãy qua đây. Anh cần Tuệ Mẫn làm chứng."
"Làm chứng sao?"
"Phải, anh họ của Tuệ Mẫn, Đông Phương Mạn Phong chính là người mà 5 năm trước đã mang Lạc Y đi."
"Em hiểu rồi. Em sẽ thu xếp lịch rồi bay qua đó."
"Được, càng nhanh càng tốt."
"Vâng, tạm biệt anh."
Vỹ Khanh ngắt máy và đưa mắt nhìn Tuệ Mẫn. Chất giọng khi thốt ra của anh không thể nào run hơn được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]