*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thím Mao vội vã quỳ xuống nền gạch. Thà rằng bà mang nó đi thật xa, tìm người nuôi dưỡng chứ không bao giờ bán đứa trẻ này để nhận những đồng tiền dơ bẩn kia. Bây giờ về nhà chắc chắn sẽ không còn yên bình nữa. Lão Mao có thể đánh bà cho đến chết. Nhưng như vậy sẽ đỡ hơn hai sinh mạng chết cùng nhau.
- Anh Kiều, em van anh...em van anh đó.
- Ơ kìa thím Mao, thím đừng làm như vậy, đứng lên lên đi đã.- Niên Thụy vội vã đưa tay đỡ bà ấy lên.
- Thôi được!- Ông Kiều thở dài, ông cũng biết thím Mao đó giờ đã khổ tâm với Lão ấy nhiều lắm rồi.- Bây giờ đằng nào đứa trẻ này cũng sẽ bị Lão Mao bán đi, thôi thì vợ chồng tôi giữ lại nuôi nấng nó vậy. Nhưng từ bây giờ nó là con tôi, dù có ra sao tôi cũng không trả về đâu nhé.
- Vâng, em đội ơn anh chị.- Đưa tay lau hai hàng nước mắt vụng về, bà vội vã đi ra.- Bây giờ em về nhà, không thôi Lão lại nổi trận lôi đình cho xem.
- Thím Mao à! Chờ chút đã.
Ông Kiều gọi theo, khi thấy bà ấy ngừng lại thì mới đi vào phòng. Không lâu sau ông quay lại và đưa cho bà một ít tiền.
- Tôi biết tính Lão Mao, thím cầm một ít tiền này về. Tuy không nhiều nhưng tôi biết sẽ cứu được thím qua ngày mai.
- Thôi, thôi...em không dám nhận đâu.- Bà xua tay từ chối.- Anh chị nhận đứa nhỏ là em mừng lắm rồi.
- Thím cứ nhận đi, nếu không có số tiền này thì Lão Mao sẽ đánh thím nhiều lắm đấy.- Niên Thụy vừa nói, bà vừa vỗ về đứa nhỏ trong tay.
- Ơn nghĩa của anh chị biết bao giờ em mới trả hết đây?
- Không sao, thím cứ nhận đi. Vợ chồng tôi thấy hoàn cảnh của thím như vậy nên cũng thương lắm.
- Em cảm ơn anh chị, em cảm ơn anh chị.
Thím Mao rụt rè nhận lấy tiền rồi nhanh chóng chạy đi. Ông Kiều quay lại ngồi cạnh Niên Thụy. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt bé xinh, ông nở một nụ cười.
- Con gái của ba đừng khóc nữa, ba thương mà.
- Anh xem con bé này, rất là khỏe a~- Thích thú nhìn đứa bé, Niên Thụy vui mừng vỗ về.
- Chúng ta nên đặt tên con là gì em nhỉ?
- Con gái đã lạc đường đến đây, thôi thì đặt Kiều Lạc Y. Anh thấy được không?
- Được được, em thích là được hết.
- Con gái ngoan ngủ đi, ngủ đi con, đừng có khóc nữa mà.
Niên Thụy bế đứa nhỏ vào phòng, lúc trước bà có mang thai và sắm đồ đầy đủ nhưng không may thai lại sảy. Bây giờ chỗ đồ đó vẫn còn được xếp ngay ngắn trong ngăn tủ. Đến lúc phải cần dùng đến rồi. Đặt đứa bé lên giường, vừa gỡ khăn quấn thì Niên Thụy đã thấy trên cổ con bé có một mảnh ngọc bội màu xanh rất đẹp. Giá trị của nó không hề nhỏ, đây có lẽ của một gia đình quyền quý, giàu có. Gỡ mảnh ngọc bội ra, Niên Thụy đặt vào một hộp gỗ trên bàn rồi mang vào tủ quần áo cất đi.
Vài ngày nữa ông Kiều sẽ chuyển công tác đến Thục Xuyến, nhà cũng đã bán cho người ta. Chỉ cần dọn đồ đi thì họ sẽ chuyển đến ngay lập tức. Nam Phiến là quê hương của bà, dù không muốn nhưng vợ chồng không thể mỗi người một nơi nên cả hai quyết định chuyển đến Thục Xuyến ở luôn không về nữa. Có như vậy thì bà mới an tâm chăm sóc cho ông Kiều. Tính ông ấy nếu không có người nhắc nhở thì sẽ nhịn ăn nhịn uống cho xem. Sống ở đó bà tin môi trường sẽ tốt hơn ở đây nhiều và bé con này cũng sẽ lớn lên một cách lành mạnh.
...
Bảo Linh Hân ngồi thất thần trên giường. Sinh được một cặp song thai nhưng lại mất đi một đứa. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ánh mắt nhìn vô định, đôi dòng lệ cũng tuôn xuống không kềm được. Mang nặng đẻ đau suốt 9 tháng 10 ngày vậy mà bây giờ lại mất đi đứa con mà mình đứt ruột sinh ra. Cuộc đời sao lại trớ trêu đến vậy? Phí Triều Lai ngồi bên cạnh cô và ôm lấy bả vai không ngừng run rẩy. Đến anh cũng không thể ngờ chỉ mới phút chốc đây thôi anh còn nhìn ngắm hai đứa con thơ nằm trong hai chiếc nôi bé nhỏ. Vậy mà hiện tại chỉ còn lại mỗi một bé gái kêu khóc tức tưởi như cảm nhận được mình đã mất đi một người em gái.
- Anh tìm con cho em chưa?- Dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Phí Triều Lai, cô nghẹn ngào.- Anh đã đi tìm con cho em chưa???
- Anh đã cho người tìm kiếm rồi, em đừng lo lắng quá. Chắc là y tá đặt nhầm nôi thôi mà.- Dù biết sự thật không là vậy nhưng Phí Triều Lai vẫn cố trấn an cô.
- Tại sao anh không đi tìm đi, ở lại với em làm gì? Mau đi tìm con cho em, anh mau đi tìm đi.- Bảo Linh Hân vùng vẫy, đấm mạnh vào lồng ngực của anh.
Phí Triều Lai cố gắng chịu đựng vươn đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Bảo Linh Hân vào lòng. Anh rất hiểu tâm lý của cô ngay lúc này. Bản thân anh còn đau lòng, huống chi là cô ấy đã vất vả đổi cả sinh mạng để sinh con ra.
- Vợ à, em bình tĩnh đã. Anh tìm ngay, anh tìm con ngay. Em vừa sinh xong, sức khỏe không tốt nên đừng kích động như thế.
- Anh tìm con lại cho em, anh tìm Thục Anh lại cho em đi.
Trong vòng tay của anh, Bảo Linh Hân oà khóc nức nở. Số phận sao cứ mãi trêu đùa. Vừa sinh con xong, chưa kịp nhìn mặt hai đứa nhỏ thì một đứa bỗng nhiên bị mất đi. Không tìm được con thì sao cô có thể ăn ngon ngủ yên đây?
- Em hãy bình tĩnh, anh sẽ tìm được con sớm thôi mà.
___Kết Thúc___
- Vậy Lạc Y không phải con gái của bác thật sao?
Lập Hàn mở to mắt không tin vào tai mình. Nếu đúng là vậy thì Lạc Y chính là con gái của Phí Trang Gia. Thượng Phục Ân ơi là Thượng Phục Ân! Với tính cách của anh thì Lập Hàn biết chắc thế nào cũng tiến xa hơn với Lạc Y rồi. Bây giờ cưới Phí Thiên Anh lại cùng có con. Hai chị em nhà người ta đều bị ăn sạch sành sanh. Cuộc đời sao lại trớ trêu như vậy cơ chứ?
- Đúng vậy! Bác đã giữ trong lòng suốt 25 năm, kể cả Lạc Y cũng không biết.- Niên Thụy thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm.- Bây giờ gia đình của con bé không biết thế nào rồi?
- Nếu đã như vậy thì bác có đồng ý để Lạc Y bên cạnh Phục Ân không? Dù sao thì Phục Ân cũng đủ điều kiện để che chở cho em ấy khi không còn bác ở cạnh mà.
- Phục Ân sao?- Suy nghĩ hồi lâu, bà bật cười một cái.- Cậu ấy rất tốt, bác biết Lạc Y sẽ được chăm sóc đầy đủ nhưng thứ bác cần là danh phận của con bé để sau này còn gặp lại gia đình của mình. Đến lúc đó bác sẽ không hổ thẹn với lòng vì đã nuôi nấng con bé đàng hoàng.
Lập Hàn lắc nhẹ đầu ngao ngán. Suốt thời gian qua là một quyển truyện dài. Đời mà cứ như phim. Tên Phục Ân kia một lúc có thể chiếm luôn cả hai chị em chung một nhà. Sau này Lạc Y quay lại thì sao họ nhìn mặt nhau? Sẽ khó xử lắm đây. Nhìn vậy chứ đường tình duyên của Thượng Phục Ân ắt hẳn sẽ còn khổ dài dài cho xem.
...
Hôm nay Lạc Y cùng Phục Ân về thăm nhà. Như thế này làm cô rất nhớ Niên Thụy. Mẹ cô đang bệnh mà chẳng được đi thăm. Lúc mẹ khó khăn nhất cô cũng không ở cạnh. Kiều Lạc Y này đúng là đứa con bất hiếu mà. Dù biết khi ở chỗ của Phục Ân thì mẹ không cần lo lắng về bệnh tình của mình. Nhưng khi thấy cô có lẽ mẹ sẽ vui hơn, bệnh cũng sẽ thuyên giảm đi vài phần.
Suốt mấy ngày qua cả hai tuy ngủ cùng giường, ăn cũng mâm nhưng chẳng ai đoái hoài đến ai câu nào. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, để không thôi cứ mở miệng là gây nhau đến long Trời lở Đất. Ngày trước nếu ở thân phận Lạc Y thì anh sẽ luyên thuyên dỗ ngọt còn bây giờ mọi thứ đã đổi thay. Phục Ân không hài lòng về cuộc hôn nhân này nên cáu gắt, Lạc Y vì sự lăng nhăng, đào hoa của anh mà đến mặt mũi bây giờ cũng chẳng thèm nhìn. Nếu như không thế vai thì cô sẽ không biết sự thật về anh như thế này.
- Sắp về đến nhà, cô làm ơn giữ gương mặt tươi tươi lên một chút.- Phục Ân nhíu mày gắt lên.
- Tôi tự mình biết giữ khẽ, không cần anh nhắc nhở đâu.
Không hiểu sao lúc này Phục Ân. Làm gì cô cũng thấy chán ghét nhưng bỏ anh ở lại một mình thì cô không nở. Tim như có ai đang bóp nghẹn, rất đau. Dù cho có ăn vụn ở ngoài thì anh cũng nên chùi mép chứ. Về đến nhà mà còn để nhân tình lộng hành như vậy. Hiện tại cô hận không thể bóp chết anh cho rồi. Nghĩ đến những gì mình thấy thì tức càng thêm tức.
- Tôi chưa hỏi tội cô chuyện hôm trước là may rồi đấy. Đừng lên giọng cáu gắt.- Nhắc đi nhắc lại, nhớ đến hôm đó anh vẫn còn thấy bực bội trong người đây.
- Chuyện hôm trước? Anh bảo tôi giữ trách nhiệm là vợ, là con dâu Thượng Gia nhưng anh có làm tròn bổn phận của một người chồng không?- Lại phát cáu, Lạc Y hơi lớn tiếng.
- Chồng? Tôi có đối xử tệ bạc với cô chưa? Bây giờ còn thứ gì mà cô thiếu nữa?
- Đúng, anh không tệ bạc. Anh không tệ bạc mà vợ mình mang thai anh lại ra ngoài cùng người phụ nữ khác. Thượng Phục Ân, đứa bé trong bụng tôi là con của anh đó.- Đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, lại một lần nữa cô suýt phải bật khóc.
Vừa nghe bấy nhiêu đã không thuận vào tai, Phục Ân tức giận cho xe tắp vào lề rồi phanh gấp. Liếc mắt nhìn nữ nhân bên cạnh, gương mặt của anh không thể giận dữ hơn. Cái gì mà phụ nữ khác? Phí Thiên Anh này đang không bình tĩnh hay sao mà nghĩ ra được mấy thứ nhảm nhí đó?
- Bằng chứng gì cô nói tôi có người phụ nữ khác? Bằng chứng gì cô nói tôi tệ bạc với cô?
- Chẳng lẽ tin nhắn điện thoại anh không đọc? Chẳng lẽ anh không ngửi được mùi hương nước hoa của phụ nữ trên áo mình. Mọi chuyện anh làm thì anh biết đi chứ.- Lạc Y nhíu mày, hai vai cứ run lên bần bật.
- Cô đang ghen sao? Hay chính vì những thứ không rõ ràng đó mà cô muốn tìm cớ để trốn thoát với gã người yêu kia à?
- Tôi không có quyền ghen.- Cô cười nhạt.- Tôi và anh chẳng là gì, anh cũng có bao giờ xem tôi là vợ đâu.
- Phí Thiên Anh, tôi nói cho cô biết. Sau này mọi nhất cử nhất động của cô tôi đều quan sát không sót một giây. Cô cũng đừng hòng mang ước vọng trốn thoát khỏi nơi này.
Bắt lấy cổ tay Lạc Y siết chặt, anh đe dọa. Thực tâm Phục Ân chẳng muốn cô gái này phải gặp điều gì bất trắc. Nghĩ đến việc cô sánh bước cùng người con trai hôm trước là lòng anh đau không tả được. Đừng bảo là cô muốn lợi dụng những thứ đó để dễ dàng kết thúc, sẽ không bao giờ đâu, trừ phi mọi chuyện đã rõ ràng thì muốn ra sao anh cũng chiều.
- Anh...
Lạc Y uất hận cắn chặt môi dưới. Đã bản thân làm sai mà còn đỗ lỗi sang cho cô sao? Gã người yêu? Hiện tại cô đã nhìn rõ hết tất cả rồi. Lạc Y thề với lòng từ nay sẽ không còn dính líu gì đến anh nữa. Một người đàn ông lắm trăng hoa, lời mật ngọt cũng chỉ là trên đầu môi mà thôi. Con cô cũng chẳng cần một người cha vô trách nhiệm như vậy.
- Thượng Phục Ân, anh nên nhớ cho kỹ. Tôi chẳng hề có một người đàn ông nào khác bên ngoài. Dù có ra sao thì một đời này tôi cũng không muốn liên quan đến anh thêm một giây phút nào nữa. Sau này đứa bé này anh cũng không cần chu cấp. Mẹ con tôi không có anh vẫn có thể sống tốt như thường.
- Cô đang luyên thuyên nhảm nhí gì vậy?- Phục Ân nhếch môi, không thể tin hẳn vào tai mình.- Cô muốn đi đâu thì đi, làm gì đó thì làm nhưng con tôi nhất định phải sống cùng tôi. Sau khi sinh cô đi đâu cũng được, tôi không quản. Nhưng đứa nhỏ này tuyệt đối không được dắt theo.
Hai mắt đỏ hoe, sống mũi đã bắt đầu cay cay. Lạc Y giương đôi mắt đầy uất ức nhìn anh. Bắt con của cô lại để làm gì? Để nó chứng kiến cảnh cha của nó đưa một người phụ nữ khác về. Để nó chứng kiến sau này họ lại cùng nhau có con thì tổ ấm chính là như vậy. Anh muốn biến đứa bé này thành một đứa trẻ mồ côi trong khi cha của nó đang bên cạnh hay sao? Độc đoán! Tàn nhẫn! Thực sự cô đã nhìn lầm về anh rồi.
- Anh còn nhân tình kia mà? Anh có sợ cô ấy nhìn thấy không? Anh nghĩ như thế nào mà để con tôi sống không có mẹ?
- Cô cứ việc sinh, sau khi cô ra đi thì tôi có thể một mình nuôi nó.- Không nhìn cô, vừa nói anh vừa cho xe hoà vào dòng đường tấp nập phía trước.- Tôi không muốn nhắc đến những chuyện như thế này nữa. Dừng được rồi!
Lạc Y đưa tay đặt lên bụng. Cúi thấp đầu. Dù không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Mẹ phẫu thuật mà cô đã không thể ở bên đã tan nát cõi lòng, đến bây giờ cả đứa con cô vất vả mới có được rồi sau này phải đau đớn để sinh ra cũng không thể bảo vệ. Cuộc đời này ra sao vậy? Những gì cô càng trân quý thì càng xa khỏi tầm tay. Có phải cô quá vô dụng hay không? Tình yêu đầu đời đã khiến cô u mê chìm đắm với những lời nói mật ngọt. Nhưng rồi bản thân lại nhận ra người ta đâu phải có mỗi mình cô là duy nhất. Tuệ Mẫn từ đầu đã bảo cô rời xa, Mạn Phong ngày trước cũng khuyên cô dừng lại. Cả người mẹ mà cô kính trọng nhất cũng không chấp nhận. Vậy mà cô lại chọn bên cạnh anh, yêu anh bằng tất cả những gì mình có. Để bây giờ, khi thế thân cho người khác thì cô mới nhìn rõ sự thật sau tình yêu màu hồng, đầy ngọt ngào kia.
- Được, sau khi sinh con tôi sẽ giao nó cho anh nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện?- Phục Ân cười khẩy, cô nghĩ mình là ai mà ra điều kiện với anh?
- Phải, anh sẽ có toàn quyền nuôi đứa nhỏ nhưng với điều kiện là sau khi anh giết tôi, còn bằng không tôi sẽ đấu tranh đến cùng để bảo vệ con của mình.
*Reeng...Reeng...*
"Tao nghe đây!"
"..."
"Thật là vậy sao?"
"..."
"Tao biết rồi, cứ tiếp tục theo kế hoạch đi."
Gương mặt Phục Ân đanh lại, lo lắng lạ thường. Lạc Y quả thật có cùng dòng máu với Phí Trang Gia. Cặp kè với cô em, có con với cô chị. Thượng Phục Ân này đúng là đến hết đường cứu vớt rồi. Lạc Y về thế nào cũng từ mặt anh luôn cho xem.
Chiếc xe di chuyển vào bên trong sân của ngôi biệt thự Phí Trang Gia. Lạc Y tự mình đi xuống rồi đóng cửa lại. Không chồng thì cô vẫn sống được, chỉ có thiếu con thì cô mới như chết đi mà thôi. Phục Ân nhíu mày, Phí Thiên Anh này ngày càng không ra thể thống gì. Những ngày qua cả hai đều gây nhau liên tục chẳng rõ nguyên do. Cô ta cứ diện cớ rằng anh có người phụ nữ khác, có ai đâu nào? Chẳng phải cô ta đã gặp lại người cũ và muốn cao chạy xa bay sao? Dù có gì đi chăng nữa anh cũng không để cô ta mang con của anh đi. Sống với người ta, không chừng con anh lại bị đối xử tệ bạc. Vừa bước ra khỏi xe, Phục Ân nhìn bóng lưng của cô rồi nói.
- Cô định cứ như thế rồi vào sao?
Không trả lời một tiếng, Lạc Y dừng bước chờ đợi. Đây dẫu sao cũng là nhà của Phí Thiên Anh. Để ba mẹ cô ấy nhìn thấy thì không nên chút nào. Anh đi đến bên cạnh, cô rụt rè đưa tay nắm lấy khủy tay đang chìa ra. Không nhìn Phục Ân lấy một lần, cô cùng anh đi vào bên trong.
Phí phu nhân đang ngồi trên sofa ở phòng khách. Trông thấy hai người họ đi vào thì bà mừng rỡ đến nỗi đứng bật dậy. Đi nhanh đến trước họ, bà nắm lấy tay của Lạc Y mà xuýt xoa.
- Con gái cưng của mẹ về rồi.
- Con nhớ mẹ quá!- Lạc Y vươn tay ôm lấy bà.
- Con chào mẹ!- Phục Ân cũng lên tiếng cho phải phép.
- Hai đứa qua đây, qua đây ngồi. Từ Thục Xuyến về đây chắc vất vả nhiều lắm đây.
Kéo hai người đến sofa, bà tíu tít kêu người mang trái cây và nước uống. Ngồi bên cạnh bà, nhìn thấy hai bức tranh trên bàn thì cô mỉm cười rồi nói.
- Đây có phải là Ngoạ Thủy không mẹ?
- Đúng rồi! Đây là hai bức tranh vẽ Phật Quan Âm bạn của mẹ đi chùa tận bên Phú Vạn mang về làm quà. Mẹ có một bức rồi, bây giờ dư ra hai bức không biết nên tặng ai đây.
- Hay là mẹ cho con một bức đi.
Lạc Y thích thú nhìn hai bức tranh đẹp như mơ trước mắt. Cô muốn xin để sau này về với mẹ thì cô sẽ tặng cho bà ấy. Mẹ cô rất thích tranh ảnh về Phật, cùng lúc bức này vừa đẹp lại hiếm.
- Không được không được, con theo đạo của Phục Ân rồi, không thể nào mang về được. Để mẹ xem có ai thì tặng.- Nắm chặt tay Lạc Y, bà quay sang nhìn Phục Ân.- Mà Phục Ân nè, Thiên Anh có hơi hậu đậu, có làm con khó chịu không?
- Thiên Anh rất chu đáo, con hài lòng về cô ấy.- Anh hơi mỉm môi.
- Vậy thì tốt quá! Mẹ chỉ sợ rằng Thiên Anh vụng về, không vừa ý của con.- Lòng nhẹ nhõm hẳn, Phí phu nhân khẽ chạm tay vào bụng đã lớn hơn phần nào của Lạc Y.- Không lâu nữa cháu ngoại của bà ra đời rồi đây.
Tim Lạc Y chợt đau quặn thắt. Tại sao khi nhìn Bảo Linh Hân thì cô không khỏi xót xa. Cảm giác cứ như giữa hai người có một liên kết vô hình nào đó rất chặt chẽ. Người phụ nữ này càng nhìn thì cô càng thấy có rất nhiều điểm tương đồng với mình.
Phục Ân im lặng, trầm ngâm quan sát hai mẹ con họ. Thật sự là Lạc Y có nhiều nét giống Bảo Linh Hân hơn là Niên Thụy. Tại sao lúc trước anh lại không thể từ chối cuộc hôn nhân này khi cả hai người đều giống nhau đến không tưởng. Nếu như không có gì thì dễ dàng nhưng Phí Thiên Anh và anh bây giờ lại có mối liên kết là đứa con. Sau này làm sao anh có thể nhìn người con gái kia đây? Phục Ân này có lỗi với Lạc Y, có lỗi với cô rất nhiều.
Trông thấy cô cứ ngáp vắn ngáp dài, Phục Ân lên tiếng.
- Em lên phòng ngủ đi, đến bữa anh gọi.
- Không sao đâu, em muốn ngồi đây với mẹ.- Cô lắc đầu từ chối.
- Phục Ân, nói đúng đó, con đi ngủ đi. Mẹ con mình còn nhiều thời gian mà.
Nghe lời Bảo Linh Hân, Lạc Y gật đầu rồi đi lên phòng. Thấy cô đã khuất bóng, Phục Ân mới lấy trong túi ra một mảnh ngọc bội và đặt trước mặt bà.
- Đây là mảnh ngọc con mua từ buổi đấu giá, con xin gửi mẹ làm quà.
- Mảnh ngọc này...
Hai mắt của Bảo Linh Hân mở to, miệng cũng không thể ngậm lại được. Đây chẳng phải là mảnh ngọc được đeo cho Thục Anh hay sao. Sao nó lại ở buổi đấu giá? Con gái của bà còn sống hay không, bây giờ đã ra sao rồi? Ôm lấy mảnh ngọc vào lòng, nước mắt của bà bỗng chực trào ra. Đưa mắt nhìn Phục Ân, cả thân người run rẩy, bà nấc nghẹn.
- Con mua ở đâu vậy? Con có biết ai mang đến không?
- Không! Con chỉ mua nó ở buổi đấu giá tại Thục Xuyến. Mẹ sao vậy? Có gì bất ổn sao?- Anh nhíu mày thắc mắc.
- Đây...đây chính là mảnh ngọc mà ba con đeo cho người em thất lạc của Thiên Anh, Phí Thục Anh.- Giọng run run, đôi mắt của bà không thể định được thứ gì trước mắt nữa.
- Mẹ nói thật sao?- Tuy biết được sự thật nhưng anh cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cùng lúc đó Phí Triều Lai đi vào. Đang ở công ty nhưng nghe có vợ chồng Phục Ân về thì ông đã tức tốc quay lại liền. Vừa trông thấy ông, Phục Ân đã nhanh nhảu.
- Ba mới về!
- Uhm, chào con.
- Ông ơi...
Bảo Linh Hân siết chặt mảnh ngọc trong lồng ngực, nước mắt tuôn xuống như mưa. Phí Triều Lai vừa thấy vậy thì đi nhanh đến ngồi cạnh bà lo lắng.
- Mẹ Thiên Anh, bà sao thế?
- Ông xem này...
Đưa mảnh ngọc trước mặt ông, Bảo Linh Hân càng nấc nghẹn. Phí Triều Lai giật bắn người. Chẳng phải 25 năm trước nó đã theo con gái của ông mà mất tích hay sao. Cớ gì lại xuất hiện nơi này? Rồi còn con gái của ông đang nơi đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]