*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã rất lâu rồi Tuệ Mẫn và Vỹ Khanh chưa có một lần hẹn hò nào đường hoàn cả. Nhân lúc Niên Thụy được xuất viện nên Vỹ Khanh đưa cô đến biển Diệu Túc, khu nghỉ dưỡng có tiếng ở Lâm Mộc, cách Thục Xuyến 3 giờ đồng hồ đi ôtô. Tuệ Mẫn cũng Vỹ Khanh dạo bên bờ biển. Xung quanh đây về đêm lại vắng vẻ, tản bộ thế này đúng là rất lãng mạn.Thời gian qua rất ngắn như đối với Tuệ Mẫn lại dài bất tận. Quãng thời gian ấy như là một cuốn phim, dẫn dắt cảm xúc của cô theo từng cung bậc khác nhau. Yêu có, hận có, hạnh phúc có và cả đau thương cũng có nữa. Nắm chặt lấy bàn tay to lớn, đầy ấm áp của Vỹ Khanh, Tuệ Mẫn mỉm cười. Bến đỗ êm đềm nhất cho cuộc đời này chỉ có mỗi mình anh mà thôi.
- Vỹ Khanh, sau này em già đi thì anh có bỏ em không?
Vỹ Khanh vừa nghe xong liền không thuận lòng. Anh nhíu mày rồi ôm lấy bả vai của cô, tuy khó chịu nhưng giọng nói lại rất nuông chiều.
- Sao em lại hỏi thế? Dù em có như thế nào đi nữa thì cũng là của anh thôi.
- Em sợ anh lại chán chê em.- Tuệ Mẫn phụng phịu hai má.
- Chúng ta chẳng phải sắp đính hôn sao? Sau đó sẽ về chung một nhà và cùng với những thiên thần nhỏ nữa.- Hôn nhẹ lên trán song Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-sac-lam-vo-anh-tan-hai-lan/2078515/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.