“Lôi Ân, anh có biết hoa ngữ của huân y thảo là gì không?” Tình Không miễn cưỡng ghé vào trong ngực Lôi Ân, ánh mặt trờ chiếu lên da thịt non mềm của cô, Lôi Ân giống như đệm thịt để cho cô nằm yên đó.
Nghe vậy hắn nhíu mày, hắn chính là đón hùa ý thích của cô nên mới trồng loài hoa này, nguyên lai còn có hàm nghĩa?
Tình Không một bộ mặt “Tôi biết mà anh không biết”, sau đóngẩng đầu lên nói, “Là chờ đợi tình yêu!”
“Chờ đợi tình yêu?” Lôi Ân lập lại một lần, Tình Không gật gật đầu, cằm gác trên vai hắn, “Đúng vậy!”
“Nếu có một ngày em biến mất, anh có thể chờ em hay không …..” Tình Không ngức đôi mắt trong veo nhìn lên hắn, Lôi Ân không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Sẽ không đâu! Từ nay về sau, em đi đâu, anh theo đấy, có chuyện đó được sao?!”
“Vạn nhất…., em chết đi?” Tình Không không thuận theo mà tiếp tục hỏi, muốn truy đến cùng đáp án của hắn.
“Không được nói lung tung!” Lôi Ân có chút tức giận, một bàn tay vỗ vỗ mông của cô, Tình Không nổi giận đánh hắn, nói:“Anh sao cứng đầu không hiểu phong tình gì vậy hả? Nói mau, có chờ em hay không…..”
“Em chết anh sẽ lấy người khác!” Lôi Ân cũng tức giận cũng hồi trừng mắt cô, hắn không thích nghe chữ chết từ các miệng nhỏ nhắn kia của cô, thực không thích, cô vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn thật vất vả thắng được lòng của cô, hắn sẽ không lại để cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-qua-tan-nhan/2087977/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.