Nháy mắt mùa xuân sắp trôi qua, đây là lần đầu tiên Tình Không cùng Việt Trạch ra ngoài kể từ sau khi đến Las Vegas, cô có chút bài xích khi nhìn thấy đám người, cũng không muốn thấy ánh nắng mặt trời.
Việt Trạch không khỏi mạnh dạn kéo cô đi, chỉ sợ thời tiết đã bắt đầu chuyển ấm, trên mặt Tình Không vẫn đang dùng khăn quấn kín mặt mũi, Việt Trạch đem bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên tay mình, không ngừng an ủi cô, “Đừng sợ, Tình Không, không có việc gì đâu!”
Sợ hãi của cô, băn khoăn của cô, cậu đều biết!
“Việt Trạch, nếu chữa không được, anh cũng đừng ghét bỏ em!” Trên đầu Tình Không mang theo mũ, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp sau lớp khăn, chỉ lộ ra đôi mắt, đi ở trên đường phố Las Vegas, không ít người nhìn cô như nhìn quái vật.
“Nha đầu ngốc, anh còn phải cảm ơn em vì đã không chê anh nông nổi!” Việt Trạch dịu dàng vuốt tóc của cô, sau đó ôm cô ngồi vào xe oto.
Một giờ sau, xe dừng lại ở một chỗ hẻo lảnh, Việt Trạch ôm Tình Không xuống xe, sau đó đè thấp hai bên mũ rồi đi trên con đường nhỏ gập ghềnh.
Vị bác sĩ kia là Father Lang, người mĩ, tóc vàng mắt xanh, Tình Không vốn nghĩ đó là một người có tuổi nhưng không ngờ anh ta vẫn còn trẻ, khoảng ba mươi tuổi, gương mặt nho nhã tươi cười với bọn họ.
“Tôi nghe Tử Khiêm nói, tình trạng của cô có chút phức tạp, để tôi kiểm tra trước cho cô một chút!” Father
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-qua-tan-nhan/2087957/chuong-177.html