Chương trước
Chương sau
Cổ họng của Lôi Ân nóng rát khó chịu, sợi tóc màu nâu hỗn độn che đi đôi mắt chim ưng của hắn, bộ dạng suy sút từ đầu đến cuối không mang theo một chút tình cảm.

“Mặc kệ cái gì, con sẽ cưới Sơ Tình, cưới cô ấy!” Hơi thở của hắn hỗn loạn, tùy tay tháo caravat, ném tới trên sô pha ở phía sau.

Tả Sâm rất ít khi nhìn thấy bộ dáng phiền chán bỏ mặc mọi thứ này của Lôi Ân, hắn luôn luôn bình tĩnh cơ trí, đối chuyện gì đều định liệu trước, nhưng hai cô gái này, lại làm cho hắn thay đổi, cũng là má trú trong cuộc đời hắn.

Tả Sâm đi, ngồi đối diện với Lôi Ân, sau đó dùng ngón tay gõ xuống bàn trà thủy tinh.

“Ta hỏi con, nhóm máu của Mộ Tình Không trùng khớp với Sơ Tình đúng không?Những lần Sơ Tình mất máu, đều là lấy từ Tình Không sao?” Đôi ngươi của Tả Sâm đăm chiêu, cho dù ông cảm thấy không có khả năng, nhưng cũng không thể không nghi ngờ, trên đời này làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?

“Con bé cùng Sơ Tình rất giống, hơn nữa, còn mang họ Mộ…..” Tả Sâm nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tình Không còn cũng có cảm giác giống như tương tự, bởi vì ông yêu quá Mộ Linh, cho nên biết thần thái của bà, không phải ai trên đời cũng có thể làm giống vậy.

“Cha nuôi, đây là ý gì?” Lôi Ân thông minh ra sao, hắn sao không thể hiểu Tả Sâm đang muốn nói gì.

Sơ Tình là do hắn tự tay bế về, trở về sau không bao lâu sau thì Mộ Linh chết, không có khả năng sẽ có hai đứa con!

Lôi Ân không phải không có hoài nghi qua, nhưng Mộ Tình Không là người của Hắc Ngân Thánh, hắn cho tới bây giờ đều không tin tưởng cô, càng xác định Mộ Linh chỉ có một đứa con!

“Chuyện này, ta sẽ đi điều tra, con an tâm kết hôn đi!” Tả Sâm thâm trầm nói, cũng giống như mệnh lệnh.

Ông thật mạnh mẽ giữ lấy vai của Lôi Ân, “Đây là trách nhiệm của con, cũng là mạng của con!”

Lôi Ân đem mặt vùi vào hai tay, hít vào một hơi thật sâu, sau đó đứng lên, rất nhanh đi ra ngoài.

*********

“Nước……” Tình Không khó chịu rên rỉ, đầu đau quá, cổ cũng rất đau, cô cảm thấy rất khát. Mệt mỏi quá! Mở to mắt, một chậu nước lạnh từ trên cao dội xuống người cô, Tình Không theo bản năng ôm lấy thân thể của mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chung quanh.

Cô không phải cùng Việt Trạch cùng một chỗ sao? Làm sao có thể ở trong này?

“Tổng thống, cô ta đã tỉnh……”

Cô nghe được ngoài cửa truyền đến ít tiếng động, một bóng người cao lớn đến gần cô, cô cố hết sức ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Walter, khi ở La Mã, cô gặp qua một lần, tổng thống cao cao tại thượng, ông ta bắt cô tới đây làm gì?

“Khốn kiếp!” Walter giơ ta cho tên đàn ông vừa mới đổ nước vào người Tình Không một cái tát, phẫn nộ chỉ trích, “Sao dám đối xử với một tiểu mỹ nhân như vậy?!”

Tình Không nửa quỳ trên mặt đất, Walter đã ở trước mặt cô ngồi xổm, đây là một người Mỹ tóc vàng mắt xanh, trên người Walter ẩn chứ sự lạnh lùng, cũng mang theo tươi cười nhìn về phía Tình Không.

“Biết tôi là ai sao?”

Tình Không gật gật đầu, đầu có chút đau, bụng cũng đau, cô không tự chủ được dùng hai tay ấn vào bên hông, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.

“Vậy cô có sợ không?” Walter cùng Tình Không lẳng lặng đối diện, phát hiện cô gái này so với người lần trước dũng cảm hơn nhiều.

Đàn bà của Lôi Ân, quả nhiên bất phàm!

Tình Không đầu tiên là gật đầu, theo sau lại lắc đầu, “Ngài là đương kim tổng thống tôn quý, sẽ không giết một người phụ nữ tay không tấc sắt như tôi phải không, đúng không?”

Tình Không ánh mắt rất sáng, như là ánh trăng, thanh cao quý phái, cũng như mang theo ý cười, hoặc là mang theo một phần mạo hiểm.

“Ha ha, lá gan của cô ghê gớm thật, phải, tôi không giết phụ nữ, nhưng nếu là đàn bà của Lôi Ân thì đừng có bàn!” Tiếng nói của Walter quỷ mỵ, ông ta phút chốc kéo lấy những sợi tóc trước ngực Tình Không, mặt mày mỉm cười nói, “Phụ nữ phương đông xinh đẹp như vậy, khó trách được Lôi Ân yêu thương!”

“Bất quá, nghe nói hắn ta muốn kết hôn, tôi nghĩ nên tặng hắn một món quà lớn!”

Lần đó ở Roma truy sát, ông ta bị Lôi Ân đánh bại, chuyện đó dù thế nào cũng nuốt không trôi.

“Không, tôi không muốn gặp hắn ta, ông giết tôi luôn đi!” Tình Không nhìn ra ý đồ hủy diệt nơi đáy mắt của ông ta, cô không ngừng lui người về sau.

Không muốn gặp hắn, cũng không thể đi gặp hắn! Cô không cần lại tự tìm khổ, cũng không muốn nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hắn!

“Cho dù muốn giết cô, tôi khẳng định cũng sẽ giết trước mặt thằng đó!” Walter kiêu căng đứng lên, sau đó cười lạnh, “Thụy Nhĩ?”

“Dạ, tổng thống!” Bóng dáng giống như hộ vệ lặn xuống phía sau ông ta, sau đó nghe được Walter bám vào bên tai gã nói cái gì đó, Tình Không trước mắt đen dần, lại hôn mê bất tỉnh.

**********

“Tình Không, Tình Không!!!” Hắc Ngân Thánh từng ngụm từng ngụm thở phì phò, lập tức trong mộng bừng tỉnh, trừ bỏ Mộ Linh chết lúc kia hắn từng có loại này dự cảm một lần, hắn chưa từng gặp ác mộng như vậy.

Trái tim “thình thịch” đập, ngay cả mạch máu đều bạo đi ra, Hắc Ngân Thánh nương sáng tỏ ánh trăng nhìn này nhất thất màu tím, trên trán mồ hôi lạnh cuồn cuộn, không biết vì sao, hắn có dự cảm sẽ phát sinh cái gì làm cho hắn không tiếp thụ được chuyện.

Ngày đó sau khi thả cho cô đi ở sân bay, hắn không phái người tiếp tục tìm cô, Tình Không là một tay hắn nuôi lớn, tính tình cô quật cường, cô dám dùng sinh mệnh đến uy hiếp hắn, đó là thật sự tuyệt vọng, hắn không sợ cô đối thế giới này tuyệt vọng, đối với Lôi Ân tuyệt vọng, nhưng hắn sợ cô đối với sinh mệnh bản thân cũng tuyệt vọng như vậy.

Hắn nói cho bản thân hiện tại không cần đi tìm cô, chờ hắn lật đổ Hắc Ưng, không còn có người nào có thể đưa hắn dẫm nát lòng bàn chân, hắn sẽ cùng cô hưởng thụ mọi thứ sau này.

Hắn thành công, hắn thầm nghĩ cùng chia xẻ với Tình Không!

Nhưng mà, hiện tại hắn đột nhiên tim đau thắt, là Tình Không xảy ra chuyện gì sao?

“Dịch Phong, Dịch Phong!” Hắc Ngân Thánh mang theo mặt nạ xuống giường, thấp hô hai tiếng, Dịch Phong đã xuất hiện ở ngòai phòng hắn.

“Ngân Đế……” Dịch Phong vuốt cằm đứng ở trước mặt Hắc Ngân Thánh, nghe được hắn dồn dập hỏi, “Khi nào thì là lễ Giáng Sinh?”

“Ngày kia, ngày mai chính là lễ vọng đêm giáng sinh!” Dịch Phong cung kính trả lời, Hắc Ngân Thánh đột nhiên trầm mặc.

Ở Dịch Phong nghĩ đến hắn còn có cái gì phân phó, Hắc Ngân Thánh đã phất phất tay, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi!”

Cửa phòng bị một lần nữa đóng lại, đối mặt với màn đêm đen tối, Hắc Ngân Thánh sờ quả cầu thủy tinh ở đầu giường, trong lòng bất an chưa từng có.

Tô Khuynh để cây lược đang chải tóc xuống, lại phát hiện cây lược gãy mất một răng, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm gương, gương mặt gầy yếu, khi Hồng Anh đi đến phía sau lưng, ả hỏi, “Hắn đi La Mã?”

Hắc Ngân Thánh biết rõ, nếu rời đi Las Vegas, Hắc Ưng sẽ hạ độc thủ với hắn, mâu thuẫn bọn họ càng ngày càng trong lộ rõ, Hắc Ngân Thánh chiêu mộ được hơn nửa số thuộc hạ của Địa ngục monn, lấy hết thủ hạ của do Long Tứ cầm đầu, Hắc Ưng giận tím mặt, vài lần đều muốn muốn đẩy Hắc Ngân Thánh vào chỗ chết.

“Hồng Anh, chúng ta cũng đi La Mã!” Tô Khuynh đột nhiên đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn cô gái lạnh lùng xinh đẹp phía sau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.