“Vân di, con có thể đi một mình, không sao đâu!” Sơ Tình nhẹ nhàng đẩy người Cốc Vân ra khi bà muốn đến dìu cô gái, thân thể của cô đã muốn không có gì trở ngại, thỉnh thoảng muốn xuống giường, nhìn quanh một lượt mãi cũng không thấy Tình Không xuất hiện.
Trong lòng cô gái nhớ Tình Không, cô biết Tình Không thay cô hứng một viên đạn, trong lòng có chút áy náy, nhưng Cốc Vân không cho phép cô tới gần Tình Không một bước.
“Con muốn uống nước ô mai, Vân di……” Sơ Tình nhìn Cốc Vân bằng đôi mắt sang trong đầy khát vọng, bà vội vàng nói, “Được, dì đi bảo phòng bếp chuẩn bị!”
Nhìn Cốc Vân xuống lầu, Sơ Tình vội vàng chạy tới phòng Lôi Ân.
Sắc mặt Tình Không thực trắng, trên người cũng không có chút sức lực, lúc Sơ Tình tiến vào cũng là lúc cô đang cố tay với lấy cốc nước đầu giường.
“Tình Không……” Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Sơ Tình, Tình Không ngẩng đầu nhìn người tới, Sơ Tình chạy tới trước mặt cô, có chút lo lắng nhìn cô hỏi, “Sắc mặt sao lại kém như vậy? Tình Không, thực xin lỗi……”
Sơ Tình bị bệnh thiếu máu, nếu phát súng kia trúng vào người cô, đứa nhỏ khẳng định không giữ nổi, mà cô cũng sẽ……
Sơ Tình cảm kích cầm lấy tay Tình Không, đôi mắt ướt át, Tình Không không muốn nhìn cô gái như vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, cố gắng tươi cười, “Tôi không sao, chị có khỏe không?”
“Chị tốt lắm, cục cưng cũng tốt lắm!” Sơ Tình thấy nàng nở nụ cười, cũng hướng nàng gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-qua-tan-nhan/2087873/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.