"Ừ!" Vậy tức là, bố nuôi và mẹ hoàn toàn bất khả thi! Cậu không cần phải trăn trở xem nên nghiêng về bố nuôi hay nghiêng về bố của Tâm Can nữa! Cậu nhóc toét miệng cười, mặt nhăn mày nhó suốt hai ngày cuối cùng đã giãn ra, cậu vui vẻ húp cháo. Lâm Quán Quán ngây ra nhìn. Trẻ con bây giờ suy nghĩ sâu sắc quá, người làm mẹ như cô không hiểu nổi cậu bé đang nghĩ gì nữa. Ăn sáng xong, Lâm Quán Quán chuẩn bị lên đường. “Cục cưng, con có ở nhà một mình được không?” Loading... Cậu nhóc không buồn ngẩng đầu lên, đưa tay ra dấu “OK” với cô, Lâm Quán Quán vẫn chưa yên tâm, căn dặn cậu, “Không được ra ngoài chạy lung tung, người lạ gõ của không được mở, ở nhà một mình không được để điều hòa thấp quá, còn nữa... nếu có việc gì lập tức lấy điện thoại đồng hồ gọi cho mẹ ngay!” “Mẹ yên tâm, con có phải là trẻ lên ba đâu!” Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán ra khỏi cửa, vẫn cảm thấy không yên tâm, Duệ Duệ có thông minh đến mấy cũng chỉ là đứa bé mới qua sinh nhật ba tuổi, cô vẫn phải để mắt đến thị trường bảo mẫu, tìm lấy một người có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu bé. Lúc Lâm Quán Quán đến đoàn phim, công việc quay phim Ôi! trong ngày đã bắt đầu, hiện tại đang là cảnh quay của Uyên Phi và Hoàng đế, cũng chính là đoạn diễn tay đôi của Lâm Vi và Sở Khiêm. Cảnh quay là thời kỳ đầu Uyển Phi mới vào cung, nàng ta mặc bộ đồ trong cung nhạt màu, trong sáng rạng ngời, xinh đẹp vô ngần. Trong ngụ hoa viên, nàng ta tình cờ gặp Hoàng Đế, Hoàng Đế cảm mến nàng Quý Nhân mới nhập cung này, còn Uyển Phi do khi nhập cũng đã có nơi trao gửi trái tim, nên không hề thích Hoàng Đế, nhưng trước mặt Hoàng Đế nàng ta không dám bộc lộ ra ngoài, phải diễn ngấm ngầm chịu đựng. “Cắt!” Lý Mưu phất tay, “Qua!” “Cảm ơn đạo diễn!” Các diễn viên lập tức thả lỏng, buổi sáng mùa hè bắt đầu sớm, lúc này mặt trời đã treo lơ lửng trên cao, mọi người mặc phục trang dày và nặng, ai nấy đều toát mồ hôi. Đạo diễn vừa hô “cắt” là trợ lý của hai diễn viên đã chạy vội tới đưa nước và quạt. Lâm Quán Quán và Lâm Vi nhìn nhau. Như kỳ phùng địch thủ đối mặt, sặc mùi thuốc súng. Khóe môi Lâm Quán Quán cong cong, cuộc chiến giữa cô và Lâm Vi... chính thức bắt đầu. Lý Mưu tranh thủ qua thăm Lâm Quán Quán, thấy cô đến từ sớm, Lý Mưu hơi ngạc nhiên, ngó nhìn đồng hồ, “Mới tám giờ, sao sớm thế?” “Ở nhà rảnh cũng không có gì làm.” “Vết thương lành chưa?” “Lành hẳn rồi!” Lý Mưu thở phào, “Mấy hôm nay bận quá, cũng không bỏ thời gian đến bệnh viện thăm cô được, ngày hôm ấy may mà có cô, lúc nghe nhân viên trong đoàn nói mà tôi thót cả tim, cô cũng phản ứng nhanh đấy.” Lâm Quán Quán mỉm cười không nói. Lý Mưu vỗ vai cô, “Đã đến rồi thì chúng ta lên tinh thần vào làm việc thôi! Thế này nhé, cô thay trang phục hóa trang xong đi đã rồi chúng ta chụp ảnh tạo hình trước.” Lý Mưu nhìn lịch làm việc, “Vừa hay hôm nay quay một cảnh diễn tay đôi của cô và Uyển Phi, nhưng theo trình tự chắc phải đến chiều mới quay được.” “Không hề gì, tôi có thể quan sát các tiền bối biểu diễn.” Lý Mưu vô cùng thích thú sự khiêm tốn của cô, gật gù, lập tức cho người đưa Lâm Quán Quán đi thay trang phục và hóa trang. Trong lúc ấy! Lâm Vi cùng trợ lý Tiểu Thiến đi tới một bóng cây vắng vẻ để nghỉ ngơi, Tiểu Thiến bị một chiếc ghế tựa đến, Lâm Vi nằm lên, Tiểu Thiến dựa vào cạnh ghế quạt cho cô ta. Thấy Lâm Quán Quán đi vào phòng hóa trang, ánh mắt Lâm Vi lóe lên một tia lạnh lùng. Cô ta cúi đầu hỏi Tiểu Thiến, “Đã lo liệu ổn thỏa việc chị bảo em làm chua?” Tiểu Thiến vỗ ngực bảo đảm, “Chị Vi, chị cứ yên tâm, chắc chắn không có sơ hở! Em đã để đồ vào trong phòng hóa trang rồi, chỉ cần Lâm Quán Quán trang điểm thì chưa đầy một tiếng đồng hồ chắc chắn có thể hủy hoại gương mặt của cô ta!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]