Lưu manh!
Mặt Lâm Quán Quán đỏ bừng.
Như có điện giật, cô rụt ngay tay lại, trùng trùng nhìn Tiêu Lăng Da.
Hiện giờ, cô hết sức nghi ngờ Tiêu Lăng Dạ cố tình giả ngất, để sau đó thừa cơ lợi dụng cô.
Nhưng cô quan sát một lúc lâu thì phát hiện Tiêu Lăng Dạ vẫn không có dấu hiệu mở mắt.
“Tiêu Lăng Dạ? Tiêu Lăng Dạ?”
Vẫn không nhúc nhích!
Chết tiệt!
Loading...
Rốt cuộc là thằng cha này ngất thật hay giả vờ, nhưng... giả vời ngất có thể giả vờ lâu như vậy?
Nếu như là ngất thật, vậy thì anh ta gặp nạn ở nhà mình, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm?
Lâm Quán Quán hung hăng giậm chân, “Mặc kệ!”
Nếu có chuyện gì thật thì cô không gánh nổi trách nhiệm này!
Cô nghiến răng, luồn tay vào túi anh lần nữa, nhắm mắt lục bừa, cuối cùng đã tìm thấy điện thoại di động.
Lâm Quán Quán lại mướt mồ hôi.
Cô không quan tâm được nhiều nữa, bật sáng màn hình di động, phát hiện thấy di động của anh cài khóa vân tay, cô lại ấn ngón tay của anh lên để mở khóa, sau đó mở danh bạ lên tìm số điện thoại của Hứa Dịch.
Họ là bạn thân chơi với nhau từ bé còn gì, chắc chắn anh cũng có số của Hứa Dịch, quả nhiên, danh bạ của Tiêu Lăng Dạ không có mấy người, cô tìm được Hứa Dịch rất nhanh chóng.
Bấm cuộc gọi đi, “tút tút tút” mãi mà không có ai nghe máy, Lâm Quán Quán không từ bỏ, lại gọi mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có người bắt máy.
“Hay là đi ngủ để máy im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phuc-hac-sung-the-da-thieu-xin-tu-trong/1756751/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.