Hơi lạnh toát ra từ Tiêu Lăng Dạ mỗi lúc một nhiều.
Tiêu Diễn thấy thế vội vọt đến trước mặt anh, “Anh! Cả ngày nay Tâm Can chưa ăn gì, anh đừng mắng con bé.”
Tiêu Diễn xót thương cháu gái vô cùng.
Thường ngày, Tâm Can là nguồn vui của gia đình họ, vô ưu vô lo, cực thích ăn vặt, theo lời của cô bé thì mọi phiền não đều có thể giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không xong thì hai bữa.
Thế mà bây giờ, đến hai bữa cơm cô bé còn không chịu ăn.
Có thể thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Tiêu Diễn cũng thật sự không thể ngờ rằng Tâm Can lại quý mến Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đến thế, không tính việc ăn thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tâm Can bướng bỉnh như vậy.
“Mang đồ ra đây!”
Người giúp việc lập tức bung bữa trưa của Tiêu Tâm Can tới.
Loading...
Tiêu Lăng Dạ bung khay cơm lên tầng, anh đi giày da, giẫm lên những mảnh sứ vỡ, từng bước đi tới trước mặt Tiêu Tâm Can.
“Ăn hết!”
“Không ăn!” Tâm Can quay ngoắt đi, “Bố không cho con gặp cô xinh đẹp thì con không ăn!”
Tiêu Lăng Dạ cười khẩy, “Tuyệt thực? Con tưởng cách làm trẻ con này có tác dụng với bố à?”
Hai bố con làm công với nhau.
Một tiếng đồng hồ sau.
Tiêu Lăng Dạ bực bội nới lỏng cà vạt, anh ngoảnh lại giao cho Tiêu Diễn, “Gọi điện cho Tổng Liên Thành, hỏi xem Lâm Quán Quán đã ra viện chưa?”
Tiêu Diễn lập tức gọi điện, một phút sau trả lời, “Họ vừa mới Xuất viện."
“Gửi địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phuc-hac-sung-the-da-thieu-xin-tu-trong/1756744/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.