“A... tới rồi tới rồi! Cuối cùng đã tới lượt cô xinh đẹp!”
Tiêu Diễn cũng có mặt trong văn phòng.
Tiêu Diễn vận một chiếc áo sơ mi hoa, ngồi vắt chéo rung chân trên ghế.
Áo sơ mi in hình đóa mẫu đơn to đỏ thẫm và lá xanh um, vô cùng sặc sỡ, phối với quần ngố màu be, mang dép tông, giống hệt người mới đi biển nghỉ mát trở về.
Nếu bình thường bắt gặp ai mặc thế này, người ta sẽ cảm thấy phèn vô cùng, ấy thế mà Tiêu Diễn mặc bộ đồ này lên lại mang tới cảm giác phong lưu phóng túng.
“Tâm Can, con thích cô đấy thế cơ à?”
Loading...
“Thích ạ!”
Nghe được câu trả lời của Tiêu Tâm Can, Tiêu Diễn không rung chân nữa, nhấc ghế dịch đến trước mặt Tiêu Tâm Can, thấy Tiêu Tâm Can hai mắt sáng ngời dán chặt vào màn hình, anh ta cảm thấy có mùi vị chua xót: “Nhóc con! Thường ngày chú hai thương con là thế cũng chưa thấy con nhìn thấy chú hai mà vui sướng thế bao giờ!”
“Không giống!”
Tiêu Diễn lập tức hứng lên gặng hỏi: “Không giống chỗ nào? Có phải cô này chỉ là sở thích nhất thời, còn chú hai mới là chân ái không?"
Tiêu Tâm Can ôm ngực nhìn chăm chăm vào màn hình, không buồn liếc mắt nhìn Tiêu Diễn. “Ừm... chú hai, nói thế này đi, một người mà ngày nào cũng gặm xương gà, bỗng một ngày kia được gặm đùi gà, chú cảm thấy người đó có còn thích xương gà nữa hay không?”
Tiêu Diên khi được gọi là xương gà: “.
Chí mạng!
Tiêu Diên nước mắt chứa chan!
Anh ta ngoẹo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phuc-hac-sung-the-da-thieu-xin-tu-trong/160092/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.