Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy, nói tiếp: “Bố một lòng một dạ với mẹ tôi, bọn lẳng lơ diêm dúa các người không quyến rũ được đâu, nên cô hãy bỏ cuộc sớm đi!”
Lâm Quán Quán chợt hiểu ra.
Đôi nam nữ trước mặt chắc có lẽ đang coi mắt, còn đứa bé dắt cậu chàng nhà cô là con gái của người nam, cô nhóc không vừa ý với đối tượng coi mắt của bố nên kéo cô tới để phá.
Lâm Quán Quán đau đầu nhức óc.
Ăn bữa cơm thôi mà cũng gặp phải tình huống thế này.
Lâm Quán Quán ngồi xuống, “Này nhóc...”
“Mẹ, con biết mẹ tủi thân.” Cô nhóc diễn quá sâu, không đợi cho Lâm Quán Quán kịp lên tiếng, mắt đã long lanh đột nhiên nhào vào lòng cô, “Vì ông bà nội không thích mẹ, không đồng ý cho mẹ vào nhà nên mẹ và bố yêu nhau chỉ có thể lén lút ở bên nhau... Mẹ yên tâm, ông bà nội không thương mẹ, có Tâm Can thương mẹ, Tâm Can chỉ có mẹ là mẹ thôi! Cả bố nữa, trong lòng bố cũng chỉ có một mình mẹ, gia đình ta có thế nào cũng sẽ không chia cắt đâu.”
Cô nhóc nói rồi gục vào lòng cô nức nở, Lâm Quán Quán cảm nhận được người cô nhóc khẽ run run, phần áo trước ngực cô Lớt nhòe.
Lâm Quán Quán chợt động lòng thương cảm khôn nguôi.
Đứa trẻ này thật đáng thương.
Bố muốn tìm mẹ kế cho cô bé, có mẹ kế rồi có bố dượng, chắc chắn cô bé lo sợ sau khi bố cưới mẹ kế và sẽ không còn thương mình nữa, nên mới phản đối việc bố đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phuc-hac-sung-the-da-thieu-xin-tu-trong/160085/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.