“Anh đã thuê nhà cho em và Duệ Duệ ổn thỏa cả rồi, đợi lát nữa dùng bữa xong anh đưa hai mẹ con về thằng đó, các vật dụng thường ngày anh có sắm trước một ít, có thể còn thiếu, đợi ăn xong chúng ta đi kiểm tra xem nếu như quên chưa mua thì dưới lầu có siêu thị, anh đưa hai mẹ con đi mua.” Trên đường, Hứa Dịch lái xe, Lâm Quán Quán bế Lâm Duệ ngồi ghế sau, nghe Hứa Dịch nói chuyện, cô nheo mắt lại bùi ngùi. “Ôi! Hứa Dịch, anh cứ ân cần chu đáo thế này khéo em lại muốn lấy anh làm chồng mất thôi!” “Ò... đề nghị này được đấy, tậu được cả trâu lẫn nghé." Lâm Duệ gật đầu đầy nghiêm túc, “Mẹ, có thể nghiêm túc cân nhắc đề nghị này” “Không được! Bố nuôi con chỉ được phép nhìn từ xa, không chơi đùa được.” Hứa Dịch bật cười ha hả, Được phép chơi đùa.” Lâm Quán Quán: “...” Loading... “Tiếc cho em không có cái phúc ấy.” Cô và Hứa Dịch quen nhau ở nước ngoài hai năm rưỡi trước. Thời điểm ấy, cô vừa đăng ký thi vào trường nghệ thuật London, trình độ tiếng Anh cũng chỉ ở mức giao tiếp đơn giản, không ít lần bị người ta kỳ thị. Những năm đó, phân biệt chủng tộc là vấn nạn thường thấy. Nhất là với các sinh viên nữ! Sau khi sinh con, vóc dáng của Lâm Quán Quán lại càng nóng bỏng, trong trường không ít người theo đuổi cô, đám sinh viên nữ thì ganh ghét, thường xuyên chơi xấu. Chính Hứa Dịch đã năm lần bảy lượt giúp đỡ cô. Sau này, Hứa Dịch bỏ học, nhưng cũng không cắt đứt liên lạc với cô, biết làm mẹ đơn thân cần đến tiền nên luôn giới thiệu việc làm cho cô. Hầu hết là làm diễn viên quần chúng trong các đoàn phim. Vừa có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất lại có thể giúp cô tích lũy thêm kinh nghiệm trong đoàn phim. Tóm lại, Hứa Dịch là quý nhân, cũng là ân nhân của cô. “Ha Dịch, tiền thuê nhà...” “Khi nào nhận cát-xê thì gửi lại anh!” “Tin em thế cơ à?” “Là người quản lý thì đương nhiên phải có niềm tin vào nghệ sĩ của mình chú!” Nửa năm trước, Hứa Dịch về nước. Ba ngày trước, anh ấy gọi điện cho cô, nói trong nước đang có bộ phim cung đấu tên “Uyển Phi truyện” chuẩn bị khai máy, được đầu tư kinh phí 300 triệu tệ, quy tụ dàn diễn viên hùng hậu. Bộ phim truyền hình này được cải biên từ tiểu thuyết cùng tên, rất nổi tiếng trên mạng, biên kịch cũng chính là tác giả. Đạo diễn trứ danh trong nước Lý Mưu chỉ đạo. Do là phim truyền hình đề tài cung đấu nên cần rất nhiều nữ diễn viên xuất sắc, trong số đó có một vai nữ phụ hoàn toàn phù hợp với hình tượng của cô, Hứa Dịch hỏi cô có muốn trở về casting hay không. Đây là một cơ hội tuyệt vời! Cộng thêm một vài nguyên do khác nên Lâm Quán Quán lập tức quyết định về nước, Hứa Dịch ủng hộ cô vô điều kiện, và đã trở thành người quản lý của cô. Còn về Hứa Dịch, Lâm Quán Quán không có gì hơn ngoài lòng cảm kích. Lâm Quán Quán ôm Lâm Duệ, lay chiếc ghế lái, nghiêng đầu hỏi, “Ê... Hứa Dịch, anh nói thật đi, có phải anh bị nhan sắc của em làm cho mê mệt nên mới giúp em hết lần này đến lần khác không? Này, anh nói thật lòng mình đi, em không trêu đùa gì đâu, em đẹp hoa nhường nguyệt thẹn nghiêng nước nghiêng thành, anh phải lòng em cũng là hợp lý.” Tự luyến quá đi mất! Hứa Dịch và Lâm Duệ nhìn nhau, hai người cùng lúc làm ra vẻ chịu hết nổi mắc ói. "Ha ha!" Khê Thủy Nhân Gia là nhà hàng món Trung cao cấp nổi tiếng ở Vân Thành, Với thiết kế là một tòa nhà cổ kính, đi qua của lớn như thể bước vào đại viện thời cổ đại, có đình đài lầu các nước chảy dưới cầu, có nhân viên phục vụ mặc Hán phục dẫn khách hàng qua dãy hành lang sơn son quanh co đến căn lầu trong cùng để dùng bữa. Căn lầu có hai tầng, tầng một kê bàn riêng, tầng hai là phòng đặt, được trang trí hoàn toàn theo phong cách Trung Hoa, thanh tao nhã nhặn, ý vị hàm súc. Chưa đến bữa tối mà cả bàn tầng một đã chật kín người. Lâm Quán Quán chép miệng than vãn, “Người giàu đông thật!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]