Mặt hứng trọn củ bạt tai trời giáng, đầu óc Lâm Quán Quán quay cuồng, gương mặt nóng bừng lên đau rát. Cô lảo đảo lùi về sau, theo bản năng lấy tay che đi chiếc bụng tròn căng, tay còn lại che bên má bị sưng đỏ. “Lâm Quán Quán, đồ lòng dạ ác độc, dám ra tay tàn nhẫn với Vi Vi như thế. Từ ngày tao mang theo Vị Vị bước vào của nhà này, việc gì mày cũng chống đối mẹ con tao, giờ còn dám ra tay cả với Vị Vi... Lâm Quán Quán, Vi Vi mà có mệnh hệ gì, tao nhất quyết không buông tha cho mày!” Giữa phòng khách. Bà mẹ kế Tôn Hà Anh buôn những lời cay độc rồi ôm chặt lấy Lâm Vi máu me be bét. “Không phải tôi! Thực sự không phải tôi!” Lâm Quán Quán túm. lấy tay áo Tiêu Dục như thể níu kéo cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lắc đầu nguầy nguậy, “Dục, hãy tin em, không phải em làm đâu!” Loading... “Không phải cô?" Mắt Tiêu Dực đỏ lừ, đẩy Lâm Quán Quán ra, “Khi nãy chỉ có hai người ở đây, không phải cô, chẳng lẽ Vi Vi tự cầm dao gọt hoa quả tự đâm mình u!” “Tự nó đâm mà, tự nó đâm nó thật mà!” “Con đàn bà khốn nạn! Đi chết đi!” Mắt Tiêu Dục long sòng sọc, không sao kiềm chế được mình! Hắn tung chân đạp vào chiếc bụng căng tròn của Lâm Quán Quán, cô bị đá văng ra, bụng đập vào góc bàn, một trận đau dữ dội bủa lấy. "Á..." Lâm Quán Quán thét lên, đau đớn ôm bụng quằn quại trên đất. Một dòng máu nóng tuôn xuống chân. Lâm Quán Quán hoảng hốt tuyệt vọng. “Dục...” “Lâm Quán Quán, cô là con rắn độc, tôi thật sự bị mù mới từ chối cô gái hiền lành như Vi Vi để lấy ngữ đàn bà độc địa như cô!” Lòng Lâm Quán Quán chết lặng. Một giờ trước, cô đã hẹn Tiêu Dục đi khám thai, Lâm Vị cản lại, đồng thời bày ra một tấm ảnh giường chiếu của cô ta và Tiêu Dục! “Lâm Quán Quán, tôi với anh Tiêu Dục ở bên nhau lâu nay, anh ấy hết yêu chị từ đời nào rồi!” “Có biết tại sao anh ấy chưa chia tay chị không? Chị tưởng là vì chị đã mang thai đứa con của anh ấy ứ? Ha ha... thôi đừng đùa! Sao tôi có thể để chị có con với anh Tiêu Dục được! Đúa bé trong bụng chị hoàn toàn không phải của anh Tiêu Dục!” “Trên đời này, người yêu anh ấy nhất là tôi, chỉ có tôi thôi!” “Chỉ cần được ở bên anh ấy, tôi bằng lòng trả bất cứ giá nào!” Ý nghĩ của “bất cứ giá nào” mà cô ta nói được kiểm chứng nhanh chóng, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô ta vớ ngay lấy con dao gọt hoa quả trong bếp đâm mạnh vào bụng mình. Tiếp đó, cô ta kêu lên thất thanh, Tôn Hà Anh đang trong phòng lao ra, Tiêu Dục bên ngoài cũng đạp cửa xông vào. Và thế là vở kịch mở màn! Lâm Quán Quán nhìn sang Lâm Vi. Cả người Lâm Vi bê bết máu dựa vào lòng Tôn Hà Anh yếu ớt nở nụ cười đắc ý với cô! Lâm Quán Quán không dám tin vào mắt mình được nữa! Một con người, để đạt được mục đích mà có thể tàn nhẫn với bản thân đến thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]