“Không dám, tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
“Không dám?” Khóe miệng Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười chế giễu, người phụ nữ trước mặt trông vô cùng kiêu căng hống hách, hắn ngược lại cảm thấy cô không gì không dám làm.
Có điều, như vậy càng gợi lên hứng thú của hắn.
Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý trên khuôn mặt Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy chỉ cảm thấy trong tim có chút hoảng hốt, một cảm giác ớn lạnh từ từ lan rộng sau lưng.
Không lẽ biểu hiện của cô vừa nãy có chút kích động?
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Cảnh Thiên, cô có chút không kiềm chế được.
Hạ Tử Hy từ từ khôi phục lại cảm xúc, nhìn thẳng vào Mục Cảnh Thiên, “Nếu như không còn việc gì khác, vậy tôi xin phép quay lại tiếp tục làm việc!” vừa dứt lời cũng không cho Mục Cảnh Thiên có cơ hội đáp trả, liền quay người đi.
“Đợi đã!”
Giờ phút này, giọng nói đầy từ tính của Mục Cảnh Thiên vang lên từ phía sau lưng cô.
Bước chân của Hạ Tử Hy cũng đột nhiên ngừng lại.
Hạ Tử Hy cô có chút bực bội, ngừng cái gì mà ngừng, cứ trực tiếp bước đi tiếp là được rồi.
Nhưng không biết vì lý do gì, bước chân của cô không cách nào di chuyển được nữa bước.
Lúc này chỉ thấy được Mục Cảnh Thiên từ từ đứng dậy, thân thể rắn rỏi thẳng tắp, chậm rãi mà bước về phía cô.
Hạ Tử Hy đứng yên tại chỗ, tuy rằng khuôn mặt vẫn thể hiện mình rất bình tĩnh nhưng vẫn không che đậy được nội tâm đang bồn chồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phuc-hac-ba-dao-lao-ba-em-that-me-nguoi/186796/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.