Chương trước
Chương sau
Nhìn dáng vẻ khiêm nhường của Hạ Tử Hy, Hà tổng cũng không nói gì, ánh mắt ra hiệu hướng về chiếc ghế đối diện, “Ngồi đi!”; Hạ Tử Hy chỉ có thể tự cổ vũ bản thân, chọn một vị trí không gần cũng không xa so với ông ta, đảm bảo một khoảng cách an toàn nhất định.
Ánh mắt của Hà tổng như vô ý mà lướt qua Hạ Tử Hy, cũng không nói gì, sau đó ngước mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, trợ lý lập tức hiểu ý gật đầu, sau đó lập tức rời đi.
Giao tiếp ánh mắt giữa hai người bọn họ, Hạ Tử Hy không phải nhìn không thấu. Chỉ là khi người trợ lý đó vừa đi khỏi, trong lòng Hạ Tử Hy dâng lên một cảm xúc căng thẳng khó nói.
Dù sao ngồi trước mặt cô cũng là kẻ háo sắc có tiếng. Nhưng dù cho như thế nào, cô cũng phải giả vờ bình tĩnh trước mặt ông ta.
Lúc này, ánh mắt Hà tổng thâm ý liếc qua, như đang đánh giá cơ thể Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy cố hết sức lục lọi trong tâm trí của mình làm cách nào để mở lời, suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nên trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, “Hà tổng, liên quan đến công ty chúng tôi..."
“Cô tên gì?" Vào ngay lúc Hạ Tử Hy chuẩn bị trình bày bản hợp đồng, thì Hà tổng lại mở lời, cắt ngang câu nói của cô.
Hạ Tử Hy có chút ngây người, tâm trạng có chút không vui nhưng cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói, “Hạ Tử Hy!”
“Hạ Tử Hy..." Hà tổng lẩm bẩm tên cô, sau đó, “Một cái tên đẹp, cũng rất dễ nghe!”
Nghe lời khen của Hà tổng, Hạ Tử Hy một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh, nhưng cũng chỉ cười nhẹ, “Vậy Hà tổng, chúng ta tiếp tục..."
“Cô biết không? Cô rất giống một người!” Hạ Tử Hy lại một lần nữa bị cắt ngang.
Hạ Tử Hy chỉ còn cách ngồi yên, có chút lúng túng, yên lặng nghe ông ta nói hết.
Lúc này là tổng đột ngột nhìn sang cô, ánh mắt vô cùng chân thật, nhưng trong mắt Hạ Tử Hy, loại chân thật đó không đơn giản chút nào.
Hạ Tử Hy có chút không tự nhiên lại người về sau, lẳng lặng nhìn ông ta.
“Cô lớn lên rất giống người con gái mà tôi yêu thương nhất, cô ấy là mối tình đầu của tôi...Nếu không phải vì vấn đề tuổi tác, có lẽ tôi đã nhận nhầm cô ấy thành cô." Hạ tổng vừa nói vừa nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng chân thành.

Đáng tiếc đối với Hạ Tử Hy, lời nói này cùng ánh mắt chân thành ấy hoàn toàn chỉ được xem như một loại mánh khóe.
Sau khi nghe câu nói này của Hà tổng, Hạ Tử Hy suy nghĩ, lời thoại này, đã sớm được phim truyền hình diễn đi diễn lại rất nhiều lần, không ngờ đến nay vẫn có người sử dụng.
Xem ra, tin đồn bên ngoài là thật!
Nhưng xem ra thủ đoạn của Hà tổng vẫn chưa đủ cao minh. Không có chút mới mẻ gì cả.
Nhung Hạ Tử Hy lúc này, có thể nói được gì, chỉ có thể lúng túng ngồi yên trên ghế, cười nói, “Xem ra Hà tổng vẫn còn giữ được lý trí!”
Ân ý của câu này chính là, nếu ông dám làm ra bất kỳ chuyện gì khác thì chính là không giữ được lý trí của mình.
Hạ Tử Hy trước đem những lời này nó ra.
Sau khi nghe lời này của Hạ Tử Hy, Hà tổng có chút ngây người, ánh mắt lại tiếp tục đánh giá Hạ Tử Hy, lúc này Hạ Tử Hy ngồi trên ghế, yên lặng chịu đựng ánh mắt dò xét của ông ta, không hề lộ ra chút sợ hãi nào.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Hạ Tử Hy, Hà tổng đột nhiên cười lớn. “Cô không sợ tôi sao?"
“Hà tổng cứ nói đùa, tại sao tôi lại phải sợ ngài?”
“Liên quan đến những tin đồn xung quanh tôi, lẽ nào cô chưa từng nghe qua?" Hà tổng hỏi ngược lại, nếu cô nói chưa hề nghe qua, ông ta có chút khó tin.
“Hà tổng, ngài cũng nói đó chỉ là tin đồn, vậy tại sao tôi phải tin?” Hạ Tử Hy từ tốn nói.
Nhìn Hạ Tử Hy, Hà tổng đột nhiên cười lớn.
Nên nói cô ngây thơ, hay nên nói lá gan của cô vô cùng lớn đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.