Tôi bám lên người anh như con khỉ, anh ấy ôm tôi tìm chỗ ngồi xuống. Ở những nơi dồi dào sức sống thanh xuân này, con người ta cũng trở nên trẻ trung và nhiệt huyết hơn hẳn.
Lễ cưới của Trần Húc Diệu được cử hành như thể nó nhất định sẽ xảy ra, trong buổi lễ, tôi không thấy John đâu cả và đã nghĩ mọi cách để gọi điện thoại hoặc liên lạc với cậu ta, thế nhưng dường như tất cả đều uổng phí.
Trong buổi lễ, Trần Húc Diệu kéo lấy tay cô dâu nói: “Gặp em chính là sự sắp xếp tốt đẹp nhất ông trời dành cho anh, cảm ơn em đã cho anh một gia đình!” Và không có sau đó nữa. Tôi nghĩ con người ta luôn đi về phía những thứ bình thường giản dị, khi còn trẻ chúng ta thường muốn dốc hết mọi thứ cho tình yêu để rồi cuối cùng thanh đôi thành lứa, nhưng dường như chúng ta đã bỏ quên mất rằng thỉnh thoảng tình yêu chỉ bao dung cho một số người mà thôi.
Rất nhiều năm sau đó, tôi đi công tác ở nước ngoài gặp được.John, cậu ấy cười yếu ớt và bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp!” Rồi chẳng nói thêm điều gì nữa.
Chúng tôi dần già đi, tất cả mọi thứ bỗng trở nên yên ả, Thẩm Minh Thành cưới Trà Lê Nguyên, anh ấy không nhắc tới yêu đương nhưng hai người có thể ăn ba bữa cơm với nhau, ngày tháng cũng rất tốt
Bóng hình cũ vẫn nằm trong lòng anh ấy, hẳn là Trà Lê Nguyên biết rõ. Cô ấy nói Thẩm Minh
Thành dùng những thứ mình đã nợ người cũ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795414/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.