Chương trước
Chương sau
Tôi nhún vai nhìn cô ấy tự an ủi mình thì lại
muốn cười thật to, tôi cũng không biết Âu Dương
Noãn có thể giữ được tư tưởng và trạng thái này
được đến khi nào, lừa gạt mình được bao lâu?
Tôi thở dài thườn thượt, nói: ‘Được rồi, tôi cảm
thấy chúng ta chăng còn gì để nói với nhau ở đây
nữa. Nếu cậu chắc chắn rằng Mục Dĩ Thâm yêu
mình như thể thì tôi nay chúng ta gặp lại nhau
nhé? Nếu anh ta không yêu cậu thì tôi mong răng
cậu hãy tự tỉnh táo lại, mở mất thật to để nhìn rõ
xem Mục Dĩ Thâm là hạng người gì. Đừng bị tình
yêu che mờ mắt, cậu nền lựa chọn một con
đường khác để bước tiếp thôi”
Tôi thật sự không biết mình nên nói gì với Âu
Dương Noãn nữa nên bảo cô ấy đi.
Một lát sau, dường như Âu Dương Noãn cũng
hiểu cứ ở đây cầu xin tôi thế này cũng chẳng có
tác dụng gì nên từ bỏ, thề thốt nói với tôi rằng Mục
Dĩ Thảm yêu cô ấy, dường như còn nhấn mạnh lên ấy.
Tôi không đáp lời
Cô ấy đi rồi thì Hoäc Tôn ngồi trên sô pha
nhìn tôi với ánh mặt kỳ lạ, anh ta híp mắt nhìn tôi
nói: “Tôi bảo chứ, bản thân tôi thấy khá tò mò là
cô chỉ là người ngoài thì tại sao lại biết Mục Dĩ
Thâm vân chưa chạm vào Âu Dương Noãn? Còn
biết rõ Mục Dĩ Thâm không được nữa? Sao, cô
thử rồi hả?”
Tôi mím môi, tức tối liếc anh ta xéo mặt: “Anh
chỉ giỏi nói ba thứ linh tinh, anh nghĩ cái gì trong
đầu thế không biết. Đó đều là những điều ngày
xưa Âu Dương Noãn từng lén lút nói khi tán gau
với tôi, bọn con gái chúng tôi chí có mấy chuyện
đó đề ngôi lại bàn bạc với nhau thôi chứ có gì
đâu? Không thì anh nghĩ tôi với cô ấy có thể nói
cái gì với nhau?”
Anh ta à thật dài rồi nói: Liệu hồi xưa mẩy cô
bạn gái cũ của tôi có thường xuyên ngồi lại thảo
luận với nhau sau về chuyện này sau lưng tôi
không nhỉ? Thế thì kích thích quá rồi đó? Không
biết bọn họ sẽ nói gì nhỉ? Có khi nào bọn họ ngồi
ca ngợi kỹ thuật của tôi thật là đỉnh cao không? Ừ,
chắc chắn là thế”
Người đàn ông này mặt dày mày dạn thì đúng
là đạn cũng không thể băn thủng nữa ấy.
Tôi lười lam hơi thừa lời với anh ta nên lấy
điện thoại di động ra gọi cho Phó Thăng Nam,
nhưng tôi lại phát hiện ra điện thoại không có
sóng nên nhíu mày lại nhìn Hoäc Tôn
Anh ta ù ù cạc cạc nhìn tôi hỏi: “Cô nhìn tôi
làm cái gì thế?”
Tỏi cảm điện thoại nhìn anh ta hỏi: ‘Cho này
không có sóng điện thoại 2”
Hoäc Tồn gật đầu: ‘Đây là chuyện hết sức
bình thường thôi mà? Anh ta đã giam lỏng cô lại
rồi chẳng lẽ còn cho cô cơ hội để liên lạc với
người bên ngoài, để cô gọi điện cho Phó Thăng
Nam chạy tới đây cứu người”
Tôi cạn lời: “Từ đầu anh đã biết rồi, tại sao
không nghĩ cách để thoát thân?” Đừng nói với tôi
gã đàn ông này bị ngu vì lúc sinh ra đã bỏ quên
não trong bụng mẹ rồi nha!
Hoäc Tôn nhún vai: ‘Cần gì phải tìm cách
thoát thân, lát nữa có lẽ Mục Dĩ Thâm sẽ cử người
đưa thức ăn ngon tới cho tôi, có căn biệt thự xa
hoa lộng lây sang trọng mấy trăm mét vuông để ở
rồi còn được bao ăn bao uống, tôi đặt khách sạn
để đi du lịch còn chưa chäc nhận được dịch vụ
ngon lành thế này đây, tôi thoát thân để làm gì?
Chi băng cứ năm xuống ăn uống hưởng thụ cảm
giác này có phải hơn không.”
Con người này… Lạc quan đến lạ
Được rồi!
Tôi tắt điện thoại ngồi xuống bên cạnh Hoäc
Tôn, nhìn anh ta nói: “Hoäc Tôn, anh bớt diên cái
nét vô lại không quan tâm đến bất kì thứ gì đónữa được không? Bây giờ chúng ta đang bị kẻ
khác bắt cóc tới đây để giam lỏng, anh có biết
giam lỏng tức là gì không? Nó có nghĩa là bây giờ
anh hãy bỏ qua cái tư tưởng bị nhốt để hưởng thụ
sung sướng đó và cố găng tìm cách để trốn ra
ngoài càng nhanh càng tốt đó hiểu không?
Hoäc Tôn chậc lười nhìn lại tôi: ‘Ra ngoài thế
quái nào được? Mà ra để làm cái gì, ở đây sung
sướng lắm mà.
Tôi hết cho nói nhìn anh ta: “Thôi bỏ đi, anh
thích làm thì làm không thì thôi!
Quả nhiên đúng như lời anh ta nói, chăng mấy
chốc Mục Dĩ Thâm đã cử người đưa bữa tối đến
cho chúng tôi. Hoäc Tôn cứ như một kẻ sinh ra bị
thiếu não vậy, anh ta ngồi bên bàn ăn liên tục đưa
ra chủ đề bắt chuyện với chú Minh và từ đầu đến
cuối chú Minh luôn lịch sự đáp lời anh ta rồi lặng
lẽ đi ra ngoài.
Nhìn anh ta ngồi đó ăn vui quên hết trời đất,
tôi mím mồi hạn hán lời nên lười không muốn đào
xuống đất kiểm lời nói chuyện với anh ta nữa. Tôi
nuốt không trôi nên đứng bền cửa số nhìn hết
một vòng, biệt thự của Mục Dĩ Thâm khá lớn,
tường rào lại xây rất cao và anh ta thuê rất nhiều
bảo vệ tròng chừng xung quanh, tôi muốn lén lút
chạy ra ngoài nhưng chắc là không thể.
Nếu nghĩ sang một cách khác thì thật lòng tôi
không thể nghĩ ra được cách nào cá, nghĩ tới nghĩ
lui tôi lại thây đau đầu, quay lại thì bät gặp Hoäc
Tôn ăn miệng đầy mỡ.
Tôi kiềm lòng không đặng lên tiếng: ‘Hoäc
Tôn, anh đừng ăn nữa! Mau nghĩ cách trốn ra
ngoài đi chứ, hợp đồng vân chưa được ký đâu
đó? Anh muốn Mục Dĩ Thâm giam lỏng chúng ta
ở đây cả đời ư?
‘Cả đời hả?” Hoäc Tôn nhìn tôi rồi lại nhìn bàn
thức ăn phong phú trước mặt: “Nếu anh ta có thể
giam lỏng tôi cả đời thì có lẽ nó cũng là một lựa
chọn không tồi. Sống trong căn biệt thự sang
trọng, có thức ăn ngon, có giường ngủ, ở cả đời
cũng được.
Ha ha ha!
Con người này hết thuốc chữa thật rồi.
Tôi mặc kệ Hoäc Tôn, giằng co cả ngày nay
khiến không biết bao nhiêu tế bào não tôi đã chết
nên bây giờ tôi thật sự không thế nghĩ ra một cách
bỏ trốn nào dùng được cả, tôi dứt khoát từ bỏ
ngồi đó chờ.
Nghĩ tới chuyện cha mẹ Tôn Thiên Di cũng bị
Mục Dĩ Thâm bắt tới đây tói bèn đứng bật dậy
chạy ra ngoài thì bị Hoäc Tôn gọi với theo: “Cô
tính đi đâu thế?”
“Tôi đi tìm xem những người khác đang ở
đâu!” Cha mẹ Tôn Thiên Di lớn tuổi rôi, bọn họ
không thê chịu nôi sự giày vò thế này đâu.
Anh ta nhíu mày: ‘Đừng đi, vô dụng thôi. Dưới
lâu Mục Dĩ Thâm đã nuôi rất nhiều loài thú độc
địa, cực kì nguy hiểm. Nếu như cô không thể tìm
thấy lối thoát thân khỏi nơi này và tự bỏ mạng
mình lại thì chäc Phó Thang Nam sẽ giết chết tôi
mất. Cô cứ bình yên ở đây và sống sót thì chắc
chăn sế có người nghĩ cách tới tìm chúng ta thôi”
Tôi mím môi: ‘Người của anh?” Anh ta ở
Macao cơ mà? Tìm được ai tới cứu?
Hoäc Tôn cúi đầu xuống ăn không nói thêm gì
nữa, cực kì thành thật khen ngợi tay nghề đầu bếp
nhà Mục Dĩ Thâm cực kì tốt, tôi lại cạn lời nên
không thèm nói nữa.
Đứng trước cửa, tỏi thoáng do dự. Nhớ tới
những lời đã nói với Âu Dương Noãn, tôi quay lại
bảo: “Anh cứ ở yên đây nhé, tôi ra ngoài một
chuyến rồi về. Mục Dĩ Thâm sẽ không làm gỉ tôi,
bảy giờ anh ta văn chưa lấy được chiếc hộp đó
nên tôi vân còn giá trị lợi dụng. Căn biệt thự lớn
thế này, chắc chắn anh ta đã lắp rất nhiều may
quay xung quanh, anh ta sẽ theo dõi chúng ta
từng giây từng phút nền anh không cần phải lo cho tôi!”
Nói xong tôi bèn ra ngoài, men theo con
đường chú Minh dân tôi lên để đi xuống nhưng đi
được một lát thì tôi phát hiện ra dường như mình
vẫn ở lầu bốn.
Tôi lập tức nhíu mày, căn biệt thự này của
Mục Dĩ Thâm được thế kế như một mê cung, nếu
không anh ta đã chẳng tổn cả đống diện tích để
xây dựng nó.
Nghĩ tới đó tôi bèn dừng lại, đứng yên nhìn
quanh bổn phía và đâu đâu cũng là vách tường,
không thấy câu thang ở đâu cả. Cửa của tất cả
các phòng đều giống nhau, hành lang và ngã rẽ lại
nhiều nên tôi cũng không biết là lúc nãy mình đã
đi đường nào ra.
Nghĩ tới đó tôi lại thấy sốt ruột.
Nhìn những cánh cửa được đóng chặt, tôi
bước tới đấy nó ra nhưng không ngờ nó lại không
mở được, mấy cánh cửa liền đều như thế khiến tôi
thấy nóng nảy.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng của đàn ông và
phụ nữ, tôi thoáng chần chừ, nghĩ nghĩ rồi men
theo âm thanh để đi sang đó, khá bất ngờ là tôi lại
†ìm thấy đường ra.
Nghe thấy giọng nói đăng sau cánh cửa, tôi
giơ tay lên đẩy nó ra và nghệt mặt khi trông thấy
cảnh tượng trong phòng.
Cả căn phòng rất lớn nhưng ánh đèn lại mờ
ảo, tôi tạo âm thanh ngoài cửa làm những người
trong phòng bị quấy rầy, bấy giờ Mục Dĩ Thâm
đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem màn biểu
diễn trước mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.