Căn bản là cô ta không đáng được yêu, nên tôi không thích cô ta. Nghe thấy giọng của tôi, vẻ mặt của cô ta trở nên hơi dữ tợn: “Thẩm Xuân Hinh, lại là cô à? Rốt cuộc tôi đã động chạm gì tới cô? Sao cô lại chia rẽ tôi và Thẩm Minh Thành hết lân này đến lần khác như vậy? Tôi tự hỏi, mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, tại sao cô lại phải như vậy, không chịu buông tha cho tôi?” Tôi nhíu mày: “Cô nói là cô không động chạm gì đến tôi, nhưng tôi cũng không hê chia rẽ cô Thẩm Minh Thành, giữa cô và Thẩm Minh Thành, chính cô cũng biết rõ, căn bản là anh ấy không thích cô, trong lòng cô phải rõ ràng chuyện đó hơn bất kì ai khác. Mục đích của cô cứ bám theo anh ấy mãi là gì vậy, làm người nên biết thỏa mãn, cô đi theo anh ấy lâu như vậy rồi, thứ anh ấy cho cô cũng đủ nhiều, nếu cô đã thỏa mãn rồi, nên câm tiền anh ấy đưa cho cô, biến mất khỏi nơi mà cô không thuộc vê đi. Đương nhiên cô cũng có thể không đi, nhưng tôi cũng đã nói rồi đấy, nếu cô để tôi phải ép cô đi, thì tôi sẽ làm cho cô cả đời này không ngẩng đầu lên được” “ý cô là sao?” Cô ta nhìn tôi, cô ta ăn mặc hơi phong phanh, run lấy bấy. Tôi nhún vai: “Nói gì ý đó! Vương Yên Nhiên, Nhà họ Thẩm không phải là nơi mà cô nên tới, tốt nhất là cô nên thông minh một chút, nếu không cô đừng hòng ở lại Thủ đô, thậm chí ở lại trong tâng lớp thượng lưu nữa. Đúng rồi, quên nói cho cô biết, bạn trai hôi còn sinh viên của cô tên là Trần Phương Hạo đúng không? Trước đó cô ở cùng anh ta, chưa từng hỏi thử xem rốt cuộc anh ta là hạng người như thế nào à? Cô có chắc chắn là anh ta sạch sẽ không?” Cô ta mở to hai mắt, không thể tin được nhìn tôi, cơ thể run dữ dội hơn, trông giống như là đã bị lời nói của tôi dọa. Thấy dáng vẻ này của cô ta, tôi nhịn không được, mở miệng nói: “Lúc trước anh ta đã lăn lộn đủ nơi, tiếp xúc đủ loại phụ nữ, lớn thì là bà chủ nhà giàu, nhỏ thì là công chúa bên trong quán karaoke, nghe nói sau này anh ta bị đá ra khỏi giới thượng lưu là vì bị nhiễm thứ bệnh ghê gớm nào đó, chuyện này cô cứ quay vê hỏi anh ta đàng hoàng đi, còn nữa, cô cũng đi bệnh viện kiểm tra đàng hoàng một lần đi, tôi thấy tình trạng gần đây của cô rất cần kiểm tra đấy” “Thẩm Xuân Hinh, ý cô là sao?” Cô ta gào lên với tôi: “Cô nói bậy, Trân Phương Hạo là ai, tôi không hề biết, ai biết cô đang nói tới ai, đơn giản là đang nói bậy.” Tôi nhún vai, không nói nhiều với cô ta nữa, nhìn vệ sĩ nói: “Phiền các anh đưa cô ta ra ngoài, đừng để cho cô ta ảnh hưởng đến những người ở đây nghỉ ngơi, nếu cô ta lại tiếp tục làm ầm ï, các anh cứ gọi 113 để cảnh sát đến đưa đi” Nói xong, tôi liên lôi kéo hai người Phó Thắng Nam và Hồ Diệp rời đi. Trong bãi đỗ xe ở biệt thự nhà họ Thẩm, Hồ Diệp nhìn tôi, mở miệng nói: “Cô tìm người điều tra Vương Yên Nhiên rồi à?” Tôi gật đầu: “Cô ta quá tham lam, không phù hợp để vào nhà họ Thẩm” Cô ấy nhìn tôi, chân thành và nghiêm túc nói: “Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn cô!” Ánh mắt của cô ấy rất chân thành: “Tôi vốn cho rằng Thẩm Minh Thành sẽ lấy cô ta, nên vẫn luôn định thảo luận về việc giành quyền nuôi Bảo Dương với chú Ba, nói thật, nếu cuối cùng người phụ nữ mà Thẩm Minh Thành cưới là cô ta, tôi không yên tâm để Bảo Dương ở lại nhà họ Thẩm, dù sao, Vương Yên Nhiên cũng không phải là loại người tốt đẹp gì” Tôi cười yếu ớt, nhìn cô ấy nói: “Cô không cần phải cảm ơn tôi, nhà họ Thẩm có ơn với tôi, dù giận Thẩm Minh Thành, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai tôi, nhiều năm như vậy, rất nhiều lúc tôi khó khăn được anh ấy giúp đỡ tiến vê phía trước, cho nên tôi sẽ không để anh ấy sai lầm chọn Vương Yên Nhiên, cuộc sống hôn nhân của anh ấy không nên qua loa như vậy” Cô ấy gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm nói nói: “Nếu cuối cùng anh ấy có thể gặp được người phù hợp với mình, tôi cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho anh ấy. Bảo Dương là con của anh ấy, dù có như thế nào, chuyện này cũng không thể thay đổi được, nếu sau này anh ấy gặp được người phụ nữ phù hợp để kết hôn, tôi cũng hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.” Phó Thắng Nam lái xe tới, tôi tạm biệt Hồ Diệp, lên xe, đã vất vả cả một ngày nên vô cùng mệt mỏi, lên xe chưa được bao lâu tôi đã ngủ mất. Chờ sau khi tỉnh lại thì đã ở trong biệt thự, mơ mơ màng màng thấy Phó Thắng Nam đang thu dọn đồ đạc, tôi mới nhớ tới chuyện ngày mai phải đi Thành phố Tân Châu. Nằm lì ở trên giường, tôi híp mắt nói với anh: “Bên kia đã có sẵn quần áo và đồ dùng hàng ngày, anh chỉ cần mang theo giấy chứng nhận của chúng ta là được rồi” Anh quay ra sau, nhìn thấy tôi đã tính lại, bèn cười nói: “Anh đánh thức em à?” Tôi lác đâu, ngước mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã rạng sáng, không khỏi mở miệng nói: “Ngày mai mấy giờ bay?” “Chín giờ, sao thế?” “Vậy không cần phải vội, đúng rồi, hình như chứng minh nhân dân của em sắp hết hạn, anh †ìm hộ khẩu mang theo giúp em, đợi xử lý xong chuyện ở Thành phố Tân Châu rồi lại đi Thành phổ Giang Ninh làm lại chứng minh nhân dân” Khi trước vào lúc kết hôn với Phó Thăng Nam, tôi đã chuyến hộ khẩu đến Thành phố Giang Ninh, cho nên muốn bö sung thì phải trở về Thành phố Giang Ninh, cũng muốn tiện thể đi thăm Vũ Linh, ông nội và bà ngoại, nghĩ kỹ lại thì hình như đã lâu rồi chưa đi thăm bọn họ. Anh gật đầu, nhưng lại hơi chân chờ một chút, nhìn tôi nói: “Em để hộ khẩu ở đâu rồi?” Trong lúc nhất thời tôi cũng không nhớ ra nổi, nói với anh: “Anh thử tìm xem, chắc là ở trong ngăn tủ hay ở trong vali, đúng rồi, chắc là ở trong cái túi xách sáng màu kia, lúc trước khi xử lý chuyện từ thiện cho mẹ của Tôn Thiên Di, em có mang đi dùng một lát, sau đó hình như không lây ra, hãn là còn ở trong cái túi xách đó, anh tìm thử xem, lâu quá rôi, em cũng không chắc chăn lắm” Anh đứng dậy đi vào phòng cất quần áo, mở cái túi xách đó ra, lấy ra, hơi nghỉ ngờ hỏi: “Em có thói quen viết nhật ký à?” Tôi lắc đầu: “Không, em lười như thế, sao lại viết nhật ký được chứ!” Anh mim môi, lấy một quyển nhật ký rất nhỏ từ trong túi xách ra, nói với tôi: “Đây không phải của em à?” Quyển vở đó trông rất quen thuộc, trong lúc nhất thời tôi không nhớ ra được, nhưng chỉ sau mấy giây, tòi đã nhớ ra ngay: “Đó là của Tôn Thiên Di, khi trước vào lúc đứa bé kia đang điều trị ở trong bệnh viện thì đưa cho tôi, nói là nhật ký của mẹ nó, nó tặng cho tôi” “Nhật ký của Tôn Thiên Di?” Tôi gật đầu, thấy anh mở ra nhìn, tôi cũng không nén nổi tò mò bước qua, nhưng cũng chỉ là một thứ do người qua đời viết ra, dường như cũng không có gì đề xem, dù sao cũng chỉ là chuyện quá khứ, căn bản cũng không nhìn ra được gì “Thôi đừng xem, dù sao người ta cũng đã qua đời rồi, hôm nào em tìm thời gian đưa quyền nhật ký này cho mẹ của Tôn Thiên Di, dù sao cũng là đồ vật của con gái bà ấy, để bà ấy giữ lại, xem như làm một cái gì đó để kỉ niệm!” Phó Thăng Nam đột nhiên khép vở lại, hơi cau mày nói: “Ngay từ đầu anh đã không hiểu, lúc ở Macao rõ ràng Bảo Khôn đã chết, tại sao sau đó lại đột nhiên trở thành người phụ trách quán bar Hoàng Giang, thì ra là vì vậy, chăng trách Mục Dĩ Thâm biết rất rõ ràng em đang điều tra anh ta, nhưng van không hề do dự mà cung cấp chứng cứ cho em, xem ra anh ta đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi!” Tôi bị lời nói của anh làm cho tỉnh táo lại, nhận lấy quyển vở, tò mò đọc thử Xem xong nội dung bên trong quyển vở, thật lâu sau tôi vân chưa hoàn hồn, từ đầu tỏi đã chưa từng nghĩ xem tại sao chính mắt tôi đã nhìn thấy Bảo Khôn chết, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy ở Hoàng Gia, thì ra là anh em sinh đôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]