Chương trước
Chương sau
Thế nên tôi mới không biết rằng những lời tôi
nói có lọt vào tai anh không nhưng vẫn cố gắng.
Sự xuất hiện của anh khiến tôi và Phó Thắng
Nam đều choáng váng, thấy anh say bất tỉnh nhân
sự mà bảo anh ấy về thì chắc là chuyện không
tưởng rồi nên buộc lòng phải để anh ấy ở đây nghỉ ngơi.
Phó Thắng Nam đưa anh ấy lên phòng dành
cho khách, tôi rót cho anh ấy tách trà giải rượu, dỗ
anh ấy uống xong mới thở phào nhẹ nhõm, thấy
điện thoại anh ấy cứ vang lên mãi tôi bèn nhìn
sang và màn hình hiển thị là cuộc gọi từ Vương
Yên Nhiên.
Người phụ nữ này thật là, tôi nhấc máy nghe
thì giọng nói õng ẹo dịu dàng bỗng vang lên bên
kia: “Anh Minh Thành, anh đang ở đâu thế? Sao
anh không nghe điện thoại của em thế? Em lo
lãng cho anh lắm luôn đấy, em đến dưới lâu nhà
anh tìm nhưng nhãn chuông cửa mãi vẫn không
có người trả lời em. Anh bị làm sao thế? Có
chuyện gì xảy ra ư?”
Nếu tôi không nghe thấy hơi thở đâu dây bên
kia có gì đó là lạ thì chắc tôi đã cảm thấy người
phụ nữ này thật lòng thật dạ quan tâm đến Thẩm
Minh Thành rồi, tôi hờ hững nói với cô ta: “Vương
Yên Nhiên, cô đã lấy được rất nhiều thứ từ anh tôi
rồi thì tốt nhất nên biết đâu là điểm dừng, anh ấy
không thể cưới cô và nhà họ Thẩm cũng không
thể chấp nhận cô được, tốt nhất cô không nên
tham lam quá.”
“Cô Xuân Hinh?” Đầu dây bên kia thoáng lặng
người, rõ ràng tiếng hít thở của người đàn ông kia
nhỏ đi rất nhiều: “Cô đang ở cùng với cậu Minh
Thành ư? Cô nói gì thế tôi nghe chẳng hiểu gì cả,
cậu Minh Thành có sao không thế?”
“Nói đi, cô muốn lấy thêm bao nhiêu tiền nữa!”
Tôi chẳng có tí kiên nhẫn nào với loại phụ nữ này
cả, giọng điệu của tôi cũng trở nên khó chịu hơn
rất nhiều.
Có thể thấy đầu dây bên kia chợt im lặng rồi
khó hiểu hỏi: “Cô Xuân Hinh, kẻ có tiền các người
thích dùng cách này để sỉ nhục tôn nghiêm của
người khác lắm đúng không?”
Tôi bật cười thành tiếng: “Nếu là người có tôn
nghiêm thì tất nhiên tôi sẽ không dùng cách này
để sỉ nhục người ta, nhưng mà Vương Yên Nhiên
này, cô có thứ đó không? Trong những ngày tháng
cô theo anh tôi thì chắc anh ấy đã tiêu rất nhiêu
vào chi phí ăn mặc ở đi lại, anh ấy không có khái
niệm gì về tiên bạc cả nên thường hào phóng với
phụ nữ, chắc là cô cũng kiếm chác được khá
nhiều rồi. Nếu đã thấy ổn thì cô nên biết điều một
chút, thu dọn đồ đạc của mình biến cho lẹ lên,
đừng lắc lư lượn lờ trước mặt anh ấy nữa. Con
người tôi không tốt lành gì cho cam, nếu như cô
rơi vào tay tôi thì chắc cô sẽ thảm hại hơn những
gì cô có thể tưởng tượng ra được đấy!”
Đầu dây bên kia bỗng chốc trở nên khó chịu
và bực đọc: “Cô Xuân Hinh, cô đang muốn nói cái
gì thế? Tôi với cậu Minh Thành thật lòng yêu
thương nhau, các người ghét tôi thì ghét nhưng
anh Minh Thành có quyên quyết định chuyện hôn
nhân cả đời của mình chứt Nói thẳng ra cô chỉ là
một đứa con hoang mà thôi, cô lấy tư cách gì
quyết định thay cho anh Minh thành?”
“Khi cô nói những lời đó thì người đàn ông
nằm bên cạnh cô đang có cảm giác và tâm trạng
thế nào nhỉ?”
Tôi lên tiếng, nhìn sang Thẩm Minh
Thành đã ngủ say trên giường rồi lại cảm thấy tiếc
thương thay anh ấy.
Tôi tiếp tục nói: “Vương Yên
Nhiên, tôi là phụ nữ nên tôi biết rất rõ cô đang
muốn cái gì, tôi chỉ cân liếc mắt nhìn cô tôi là đủ
biết cô là loại người thế nào. Tất cả những chuyện
bẩn thỉu cô làm đều lọt vào mắt tôi, chỉ cần tôi
muốn biết và đi điều tra thì cô có muốn giấu tôi
cũng đào bảy tấc đất nên tìm cho bằng được. Tôi
chưa đụng tới cô vì tôi nghĩ đến việc cô ở bên bầu
bạn với Thẩm Minh Thành thời gian gần đây
nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó mà thôi, con
người ta thông minh hơn loài vật ở chỗ biết điều,
nếu như cô không chịu lượn đi thì đừng trách tôi
ra tay. Nếu tôi đã ra tay thì phiền cô hãy chuẩn bị
cho thật kỹ vì tôi chẳng những khiến cô rời khỏi
Thẩm Minh Thành khi không thể lấy được một
đồng nào mà còn bắt cô phải ói ra hết tất cả
những thứ cô ăn được từ chỗ anh ấy. Thế nên cô
Yên Nhiên à, mong cô hãy suy nghĩ rồi giải quyết
cho tốt Phó Thắng Nam
“Thẩm Xuân Hinh, cô lấy tư cách gì ra lệnh
cho tôi? Cô tưởng mình là ai thế? Cô là cái thá gì
mà dám ra vẻ ta đây trước mặt tôi, chen chân vào
cuộc sống của người khác…” Kinh nghiệm sống
thực tế nói cho tôi biết mình không nên cãi nhau
với một con chó vì như thế sẽ mất giá lắm.
Cúp điện thoại xong tôi dứt khoát tắt nguồn
điện thoại Thẩm Minh Thành luôn cho rảnh nợ rồi
xoay người chuẩn bị về phòng ngủ thì thấy Phó
Thắng Nam đang tựa người vào khung cửa nhìn
tôi. Anh ấy khoanh tya cười tủm tim nói: “Xem ra
trước đây em đã nương tay với Mạc Hạnh Nguyên
khá nhiều đấy nhỉ”
Tôi liếc trắng mắt, tức giận nói: “Nghe lén
người khác nói chuyện hay ho lắm chắc? Tổng
giám đốc rồi là chủ tịch Phó Thắng Nam sa sút
đến mức phải đi làm những chuyện lén lút thế này à”
Anh cười nhạt đi tới bên cạnh tôi, vòng tay ôm
lấy tôi và nhanh chóng đưa tôi ra khỏi phòng dành
cho khách, trở về phòng ngủ đè tôi vào vách
tường. Anh nhìn tôi với đôi mắt tối tăm: “Chúng ta
tiếp tục nhé?”
Tôi ngước lên nhìn xem đồng hồ treo tường,
tốt bụng nhắc nhở: “Đã sắp rạng sáng rồi, mai anh
còn rất nhiều chuyện phải làm đấy anh Phó Thắng Nam!”
Anh nhíu mày, hơi thở ấm áp phả vào vành tai
tôi: ‘Nhưng mà bây giờ không làm cho xong
chuyện này thì sáng mai anh cũng không có tâm
trí đâu để giải quyết mấy chuyện khác!”
Người đàn ông này!
Anh cứ chơi cái trò này khiến tôi cũng hết
cách, đành phải mở miệng nói: “Em đi tắm trước
đã, hôm nay lăn lộn ngoài đường cả một ngày.l
làm đổ mồ hôi đầy người, bẩn chết đi được”
Phó Thắng Nam không phản đối, nhưng anh
ấy kéo tôi dậy khỏi giường xong thì: “Chúng ta tắm
cùng nhé? Nhé?”
Tôi cạn lởi câm nín sa mạc hóa ngôn ngữ,
nhưng với tính cách của người đàn ông này thì tôi
có từ chối cũng như không.
Ngày hôm sau.
Khi tôi tỉnh lại Phó Thắng Nam đã không còn
ở biệt thự, tập đoàn Phó Thiên nhiều việc phải làm
nên anh ấy có quá nhiều chuyện phải xử lý.
Thẩm Minh Thành là cậu ấm danh gia vọng
tộc là thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là sáng
sớm anh ấy lại đeo tạp dề ở trong bếp.
Tôi ngơ ngác rất lâu mới tìm được ngôn ngữ
của mình: “Này anh tổng giám đốc Minh thành,
xem ra lần này anh đã chịu một cú sốc quá lớn nhỉ”
Anh ấy quay sang liếc nhìn tôi, có lẽ do tối qua
ngủ không có để ý tóc đàng hoàng nên gáy anh
có một nhóm tóc vểnh lên, hình ảnh này mang ra
so với vẻ lạnh lùng xa cách của anh ấy bình
thường thì có vẻ hiền lành hơn rất nhiều.
“Em đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn sáng cho
sớm!” Thẩm Minh Thành lên tiếng, anh ấy cầm
sạn và trông có vẻ như đang định chiên trứng gà.
Tôi muốn nói thêm mấy câu nhưng thấy ánh
mắt anh ấy nhìn mình thì tôi lập tức cúi đầu, bất
giác phát hiện ra mình còn mặc váy ngủ bèn lặng
lẽ xoay người lên lầu thay quần áo.
Khi tôi xuống lầu lần nữa thì anh ấy đã làm
xong tất cả mọi thứ rồi, nướng bánh và chiên
trứng gà, nấu thêm chút cháo, trông cũng ra gì và này nọ.
“Nếm thử xem có vừa miệng không!” Thẩm
Minh Thành vừa nói vừa bỏ thêm cho tôi một quả trứng gà.
Tôi cúi đầu xuống nghiêm túc ăn thử một
miếng rồi nhìn anh ấy khen ngợi: “Ừm, ngon lắm
đó, anh thường xuyên làm món này lắm hả?”
Anh lắc đầu, trong ánh mắt đó vẫn là vẻ cô
đơn buồn bã: “Vừa mới học đây thôi, khoảng thời
gian Hồ Diệp mang thai thì cô ấy thường đòi ăn
trứng gà anh chiên nhưng mà anh không biết làm,
sau đó anh đã học được cách làm rồi nhưng
không còn cơ hội cho cô ấy ăn nữa, hôm nay
đúng lúc làm cho em ăn, em ăn nhiều lên nhé”
Tôi thở dài rồi nhìn anh ấy nói: “Hồ Diệp nói cô
ấy không hận anh mà còn muốn cảm ơn anh vì
anh chính là người đã cho cô ấy một cuộc sống
hoàn toàn khác, cả đời này cô ấy cũng không hối
hận khi gặp được anh.”
Thẩm Minh Thành gật đầu: “Anh biết chứ!”
Nhìn dáng vẻ cô đơn buồn bã của anh ấy tôi
lại mím môi lên tiếng: “Tối hôm qua Vương Yên
Nhiên gọi điện thoại cho anh, em nghe máy, anh
không có ý định kết hôn với cô ta thật đấy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.