Chương trước
Chương sau
Sau đó một đám người như muốn ăn tươi nuốt sống mà vây quanh Vương Bảo Quý và vợ con của anh ta bắt đầu chửi rủa ép hỏi, nếu không phải người bên ngoài lôi kéo thì chỉ sợ người phụ nữ bị mất con trai kia đã muốn nuốt sống Vương Bảo Quý.
Người xem trò vui rất đông, dẫn tới không ít người vây xem. Có người nói rất dễ nghe còn kêu đừng động tay động chân, có người nói, người ta chỉ muốn đòi lại mạng của con trai đã chết. Tóm lại mồm năm miệng mười, chỉ có người nhà Vương Bảo Quý ngồi dưới đất trông rất chật vật, phụ nữ trẻ em đang run lẩy bẩy, còn đàn ông không biết làm sao.
Trong cuộc đời tôi, cho tới bây giờ đều là chuyện nhỏ, nhưng so sánh chuyện nhỏ kia càng làm cho tôi không muốn gặp là mưa to gió lớn.
Vương Bảo Quý biết đại khái bản thân nói gì cũng không ổn nên chỉ có thể yên lặng mặc cho người khác xô đẩy chửi mắng. chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Nhận thấy cổ tay bị ai đó nắm chặt, tôi sửng sốt một chút. Tôi cúi đầu nhìn lại thì trông thấy cặp mắt đen đáng yêu điềm đạm đang nhìn tôi, trông cực kỳ bất lực đáng thương.
Tôi sững sờ, cô bé nhìn tôi nói: “Cô ơi, cô mau cứu cha mẹ con, cầu xin cô.” Tôi nói mày nhìn cô bé nói: “Khả Hân, cô không cứu được.
Chỗ này làm gì có nhiều sự thiện lương như vậy, bọn họ đều cùng chung mục đích và thủ đoạn thôi, tôi cũng giống như vậy. Lâm Quang Tuyến thấy tôi trả lời như thế, ngược lại âm thâm thở dài một hơi mở miệng nói: ” Chuyện này cô không thể nhúng tay vào, trong bụng của cô trong còn một đứa trẻ, nếu cô không cẩn thận sẽ bị liên lụy: Làm sao tôi không biết chứ, cho nên tôi mới không chút do dự mở miệng từ chối.
Người nhà kia xả giận, trong lòng đại khái là hòa hoãn một chút, cũng không tiếp tục đánh.
Bọn họ chỉ ngồi trước mặt người nhà Vương Bảo Quý, nhìn từ trên cao xuống Vương Bảo Quý nói: ” Giết người thì đền mạng, Vương Bảo Quý, con gái của mày không có ở đây. Con gái nợ cha phải trả, mày hãy chết thay cho con nhỏ đê tiện Vương Mỹ Hoa kia đi. Số tiên hỏi cưới ba trăm năm mươi triệu kia chúng tao không cân nữa, mày đưa hai cô con gái cho tao coi như gán nợ tiền hỏi cưới ba trăm năm mươi triệu đó.’
Bỗng nhiên Vương Bảo Quý trợn to mắt nhìn anh ta gào thét: “Trương Tân Minh, anh dám!” Người đàn ông kia không quan tâm chút nào nói: “Mày cảm thấy tao có dám hay không? Con gái mày giết người bỏ chạy, tao không giết chết cả nhà mày bồi tội cho con trai tao đã là nhân từ, con mẹ nó mày cảm thấy tao không dám sao?”
Cô vợ của Vương Bảo Quý mở miệng trông rất đáng thương: “Anh Tân Minh, câu anh giơ cao đánh khẽ. Anh muốn mấy đứa con gái thì cứ đưa về đi, bọn chúng đều ở đây cả. Người đàn ông của nhà chúng tôi nhất định sẽ tìm được con nhỏ đê tiện Vương Mỹ Hoa kia để nó chôn cùng với con trai anh, anh đừng làm chồng tôi bị thương.” Tôi nhíu mày, trong lúc nhất thời đã hiểu thậm chí là không tiếp thu được lời người phụ nữ này nói.
Trương Tân Minh lại có chút hài lòng với lời ả ta, anh ta mở miệng nói: “Hai cô con gái này của cô cũng gân mười bốn nhỉ. Con trai của ông đây chết rồi, nên để con bé này đến nối dõi tông đường cho ông đây, còn con nhỏ đê tiện Vương Mỹ Hoa kia, các người nghĩ cách tìm ra cho tôi.
Nếu không ông đây sẽ nhìn chằm chằm nhà cô rôi giết chết Vương Bảo Quý của cô.”
Nói xong người đàn ông kia đứng lên nhìn cô bé đang bảo vệ em gái ở sau lưng, mở miệng nói: ” Vương Mỹ Hòa đúng không, mẹ mày đã đưa mày cho tao, đi theo ông đây trở về để sinh con trai cho ông mau”
Cô bé kia cũng mới chỉ mười mấy tuổi, nghe anh ta nói thế thì sắc mặt cô bé bị dọa đến trắng bệch. Trên mặt cô bé không có chút máu nào mà vội vàng lắc đầu, mặc dù cô bé không hiểu gì cả nhưng cô bé cũng biết chỉ sợ chuyến đi này càng thê thảm hơn là ở đây.
Nhưng Trương Tân Minh mặc kệ cô bé nghĩ thế nào, anh ta trực tiếp nhấc cô bé lên rồi kéo tóc lôi đi. Cô bé khóc đến đau lòng, không ngừng mở miệng kêu cha mẹ.
Tôi nhíu mày, không nghĩ bọn họ sẽ đối đãi không ra gì với con cái của mình như thế này.
“Chờ một chút!” Lần này là Lâm Quang Tuyến mở miệng, chú ấy nhìn Trương Tân Minh nói: ” Nhà cậu đưa cho cậu ta bao nhiêu tiền hỏi cưới?” Trông Trương Tân Minh khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài vừa to vừa béo, nhìn cực kỳ hèn mọn.
Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Quang Tuyến mở miệng nói: “Ba trăm năm mươi triệu, làm sao? Anh cũng coi trọng con bé này à?” chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Lâm Quang Tuyến nhíu mày, chú ấy mím môi có chút chán ghét nói: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu, mau buông cô bé ra!”
Trương Tân Minh bật cười, cực kỳ hung hăng nói: “Xem ra anh định phá rối à, người anh em, con mẹ nó người chết là con trai tôi. Vì thế hiện tại tôi muốn con gái bọn họ theo tôi về nối dõi tông đường, đây là anh định ăn cướp nửa đường à? Nếu anh thật sự coi trọng cô bé này thì tôi không ngại tặng người cho anh, nhưng trong nhà Vương Bảo Quý còn có mấy cô con gái, anh cảm thấy anh có thể cứu hết được không?”
Loại chuyện này nên mặc kệ không nhúng tay vào, nếu không sẽ là phiền phức liên tiếp. Trương Tân Minh nói không sai, nếu Lâm Quang Tuyến cứu được một cô bé, anh ta đổi đứa khác là được rồi. Trong nhà Vương Bảo Quý có nhiều con gái như vậy, anh ta chỉ cần tìm một đứa khác mà thôi, chuyện này không khó khăn. Dù sao Vương Mỹ Hoa đã giết chết con trai của anh ta, anh ta chỉ có thể tìm Vương Bảo Quý đòi lại.
Lâm Quang Tuyến nhíu mày, chú ấy càng hiểu rõ đây là tình huống gì. Cho nên chú ấy không mở miệng nữa, chỉ sợ đã ra quyết định.
Tôi vừa bực bội lại đau đầu rồi nhìn Trương Tân Minh nói: “Anh muốn đưa cô bé hay là đứa bé khác đi cũng không có việc gì, hiện tại tôi sẽ báo cảnh sát, Vương Mỹ Hoa hại chết con trai anh, tất nhiên có cảnh sát đến bắt cô bé. Nhưng nếu anh đưa bất kỳ ai hay giết chết bất kỳ người nào, cũng theo lý đó, cảnh sát cũng sẽ tìm tới anh.
Chúng tôi không có năng lực gì, tôi cũng không muốn quản nhiều chuyện vô ích, nhưng tiện tay báo cảnh sát thì tôi vẫn có thể”
Trong lúc nhất thời có người nhỏ giọng nghị luận đám người, tôi biết bởi vì nơi này có rất nhiều người đều không có hộ khẩu mà đều là ở lậu. Nếu để cảnh sát tới, chỉ sợ sẽ có không ít người nơi này bị cảnh sát bắt buộc làm hộ khẩu và đóng tiền phạt.
Trương Tân Minh nhìn tôi cười lạnh lùng nói: “Được thôi, cô báo đi, chẳng lẽ tôi lại sợ cô à.
Người thua thiệt là tôi, tôi còn sợ cảnh sát sao?” Những người này thật là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, những lời này với bọn họ mà nói vốn không có tính uy hiếp gì. Hơn nữa có thể anh †a cảm thấy tôi sẽ không dám báo cảnh sát.
Tôi nhìn Vương Bảo Quý trên đất, tôi nhìn thấy anh ta nhìn Trương Tân Minh nói: “Thật khinh người quá đáng mà! Cô Thẩm, cô báo cảnh sát đi, tất cả hậu quả tôi đều chấp nhận”
Nhìn thấy Vương Bảo Quý như vậy, thật ra tôi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đột nhiên anh ta lại thông suốt. Tôi lấy điện thoại trong tay ra rồi nhìn Trương Tân Minh nói: ” Đúng lúc để cảnh sát đến xử lý đi!”
Chuyện để cảnh sát xử lý này, chỉ sợ hai bên đều không chiếm được chỗ tốt. Trong lòng Vương Bảo Quý rõ ràng, trong lòng Trương Tân Minh cũng rất rõ, nhưng mọi người cân nhắc lợi ích của hai bên khác nhau mà thôi.
Quả nhiên chưa kịp bấm điện thoại, Trương Tân Minh đã mở miệng, anh ta nhìn tôi nhíu mày nói: “Nói đi, cô muốn làm gì? Việc này không liên quan gì đến cá nhân cô, tôi hi vọng cô không nên tùy tiện nhúng tay vào!” Tôi cười yếu ớt rồi gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi càng không muốn nhúng tay vào chuyện này đâu.
Nhưng anh cũng hi vọng chuyện này sớm giải quyết một chút giống như tôi. Hai bên đều có thể có được một đáp án hài lòng.” Trương Tân Minh không mở miệng, anh ta chỉ mím môi chờ câu nói tiếp theo của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.