Bà không nghe lời khuyên, nói xong đi vào nhà bếp. Mục Dĩ Thâm không ngốc, vừa rồi mẹ anh ta nói nhiều như vậy, anh ta nghe được, cho nên khi mẹ vào bếp, anh ta tối sâm hai mắt, bất động nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không quan tâm đến đôi mắt đen rét lạnh của anh ta, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, là Phó Thắng Nam hỏi tôi đang ở đâu, lo lắng anh sẽ suy nghĩ nhiều, tôi đáp lại vài câu đơn giản: “Ở bên ngoài.” Tin nhắn vừa gửi, điện thoại đã bị giật lấy, Mục Dĩ Thâm lạnh lùng nhìn tôi: “Nếu đã đến rồi thì diễn cho tròn vai đi, mang thai chứ gì?” Tôi mím môi nhìn anh ta như nhìn một kẻ biến thái: “Không phải anh có bạn gái sao? Tại sao anh không mang Âu Dương Noãn đến? Ồ, đúng rồi, tôi suýt nữa đã quên, loại người như anh không xứng với cậu ấy. Anh còn tính không mang cậu ấy đến, cho cậu ấy hy vọng” Đối với sự châm chọc của tôi, anh ta dường như không nghe một lời, nhìn tôi và nói: ‘Phó Thắng Nam biết em có thai không?” Tôi thật sự nghĩ người này bị bệnh, nếu không có mẹ anh ta ở đây, tôi thật sự muốn mắng to anh ta là thằng điên: “Con của anh ãy, anh ấy không biết thì ai biết?” Anh ta cười sâu kín, có chút phi thường lạnh lùng, ánh mắt nhìn tôi đâần dân trở nên đáng sợ, một hồi lâu, tôi không thể ngồi yên, muốn trực tiếp đứng dậy bỏ của chạy lấy người. May mắn thay, mẹ anh ta bưng bát canh ra, nụ cười trên mặt đặc biệt tươi tắn, xinh đẹp: “Cháu à, cháu uống thêm canh này đi, rất tốt cho sức khỏe, lúc mang thai Mục Dĩ Thâm, dì rất thích uống, cháu nếm thử đi! ” Tôi nhìn canh trước mặt, vừa cãi nhau với Mục Dĩ Thâm, đã sớm không còn thèm ăn, nhưng bà ấy lại nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ ân cần, nhất thời không biết từ chối như thế nào nên tôi cầm lên uống. Sau khi uống vào ngụm, tôi nhìn bà ấy và nói: “Dì ơi, ngon quá, cám ơn dì!” Bà ấy cười nói: ‘Không sao đâu. Sau này ngày nào dì cũng nấu, để Mục Dĩ Thâm mang cho cháu uống. Chỉ cân cháu thích, sau này cứ thường xuyên ghé qua. Mục Dĩ Thâm bận rộn quanh năm, không có ai ở bên cạnh nói chuyện với dì. Sau này các con sinh con, nhà này sẽ rộn ràng hơn.” Sau đó, bà ấy dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn tôi và nói: “Hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới chưa? Đừng quên đấy nhé” Bà nhìn Mục Dĩ Thâm, trịnh trọng nói: “Đứa nhỏ này, chuyện hôn lễ mà con cứ làm như ăn một bữa cơm. Con gái nhà người ta là do cha mẹ nuôi nấng, nâng niu, con không thể đối xử tệ bạc với con bé. Chỉ tiết hôn lễ, con không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi, dù sao cũng không thể để con bé chịu ấm ức” Mục Dĩ Thâm gật gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Mẹ, con biết, con không phải trẻ con, mẹ đừng có chuyện gì cũng dặn dò con, con là người lớn, cái gì con cũng biết” “Con đó nha.” Hai mẹ con tương tác ấm áp, không nhìn ra được sự đen tối từ trong xương cốt của Mục Dĩ Thâm, có lẽ là do nói chuyện lâu, mẹ anh ta hơi buồn ngủ, Mục Dĩ Thâm kéo tôi nói vài câu rồi tạm biệt. Vừa ra khỏi quán trà, lên xe, chưa đi bao xa tôi đã nói: “Để tôi xuống. Tôi sẽ bắt taxi về”. Anh ta lái xe, không hề có ý dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn con đường phía trước, anh không thèm nhúc nhích, tôi lại nói: “Tổng giám đốc Thâm, anh dừng lại đi, tôi tự vê!” Anh ta lạnh lùng quay đầu lại, hơi híp mắt, nhìn tôi, nói: “Xem ra hôm nay em đã quên mất mục đích tới đây rồi.” Tôi đột nhiên tức giận: “Mục Dĩ Thâm, anh không tự thầy mình vô lý à? Anh biết người sống như anh ghê tởm như thế nào không? Anh gọi điện cho tôi, nói muốn chỉ tôi cách cứu con gái. Anh nói chỉ cần tôi làm theo yêu cầu của anh thì cuối cùng anh cũng sẽ đồng ý với tôi, có một không hai. Bây giờ anh còn ép tôi không cho tôi xuống xe, anh không biết mình ghê tởm đến độ nào sao? Anh có biết là ở với anh thêm phút nào là tôi giày vò thêm phút ấy không, sao anh cứ khiển người khác thấy kinh tởm vậy! Nếu anh không muốn nói thông tin cho tôi thì cứ nói thắng ra là không muốn, cần gì phải vậy!” Anh nhìn tôi, ánh mắt không hề xẻ dịch, tôi biết mấy lời này của tôi thật độc ác và tổn thương người khác, nhưng không còn cách nào hơn. Tôi nhịn sự buồn nôn của anh ta cả một ngày rồi, nếu còn nhịn nữa thì càng cảm thấy buồn nôn hơn Im lặng hồi lâu, không khí lúc này vốn đã lạnh đến rợn cả người, tôi vốn nghĩ anh ta sẽ phát điên đuối tôi ra khỏi xe, không thì cứ đánh tôi một trận. Nhưng điều tôi không ngờ là anh ta đột nhiên nhìn tôi, sau một hồi im lặng, anh ta rất bình tính và nói: “Người này ở thành phố Tân Châu, cảm lấy cái này, lần theo địa chỉ tìm anh ta, nhất định sế cứu được con gái của em! Anh ta vươn tay, trong tay cầm một tấm danh thiếp, tôi sửng sốt một chút, không nghĩ gì nhiều mà nhận lấy, lạnh nhạt như cũ, nói: “Dừng xe, tôi muốn xuống xel” Anh ta đậu xe bên đường, tôi vươn tay muốn mở cửa xe, nhưng không ngờ anh ta không mở khóa, tôi trừng mát liếc anh ta, anh ta sâu kín nói: “Anh cứ tưởng đứa bé trong bụng em đến không đúng lúc. Đáng lẽ phải để nó trôi đi, nhưng có vẻ mẹ rất thích, bà nói bà säp chuẩn bị đan áo len, khi nào đứa trẻ ra đời thì có thể mặc áo do bà đan, bà thật sự rất thích trẻ con. Cho nên em cứ sinh ra đi, mẹ sẽ chăm sóc cho nó thật tốt” “Đồ điên!” Tôi nói, tôi không muốn nghe bất cứ lời nào của anh ta, bởi vì người này thực sự rất khó chịu, amh ta nói gì cũng khiến người khác thấy chói tai, thừa thãi. Tôi nổi nóng: “Tôi muốn xuống xe, đứa nhỏ này và anh, một xu quan hệ cũng không có.” Anh ta cười nhạt, trong mãt mang theo ý cười ấm áp hiếm có: “Trở về nói với Phó Thăng Nam, anh sẽ chăm sóc đứa nhỏ và em thật tốt” “Bệnh!” Người này điên rồi Cuối cùng anh ta cũng mở cửa, tôi nhanh chóng xuống xe, không muốn ở lại một giây nào Sau khi xuống xe, tôi trực tiếp đi về hướng ngược lại, câm điện thoại di động gọi cho Phó Thăng Nam, vừa gọi đã kết nối được, chưa kịp phản ứng, tôi sững người một lúc rồi nói vào điện thoại: “Phó Thăng Nam” Trầm mặc một lát, anh trâm giọng nói: “Anh ở sau lưng em” Nghe thế, tôi đột ngột quay đầu lại xem, thấy một chiếc Bentley màu đen không biết đã đi theo sau từ lúc nào, một lúc sau kịp phản ứng, đó là xe của Phó Thăng Nam Trên điện thoại truyền đến một giọng nói, có chút lạnh lùng: “Bên ngoài lạnh lãm, lên xe rồi nói Kinh nghiệm nhiêu năm cho tỏi biết tâm trạng Phó Thăng Nam lúc này không tốt, tôi cúp điện thoại, leo lên xe, trong xe ấm áp, nhưng bầu không khí lạnh lẽo, thậm chí có chút khiến người ta rét run. Thất dây an toàn, tôi hít một hơi nhìn Phó Thăng Nam đang cầm vô lăng, nói: “Anh … đến khi nào?” Anh ghé mát nhìn tôi, lửa giận bị đè nén trong đôi mặt đen, kiêm chế nói: “Sao em không nói cho anh biết?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]