Chương trước
Chương sau
“Phó Thắng Nam anh lại dở chứng à, bố đây làm anh phiền như thế sao? Anh quản nhiều như vậy làm gì? Có phải anh sợ người phụ nữ của anh nhìn thấy thân thể cường tráng của bố đây, sợ cô ấy si mê bố đây, mẹ nó ngay cả anh cũng là không tự tin, ghen tị với thân hình của bố đây..”
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy sắc mặt anh đen lại, tựa hồ không có cảm xúc gì khác, nghe Hoắc Tôn mở miệng liến thoắng nói chuyện, không hề ngăn cản, tôi giơ tay sờ đầu mũi một chút, nghĩ thâm tên này đúng là chuyện gì cũng dám nói:
Một lúc sau, Hoắc Tôn mới mặc quần áo tử tế đi ra, đôi con ngươi màu đen nhìn Phó Thắng Nam đầy oan ức, bộ dáng đó nhìn giống như là anh ta bị Phó Thắng Nam cưỡng bức vậy, có chút hình bóng của cô vợ nhỏ.
Phó Thắng Nam hoàn toàn không để ý đến anh ta, mà là nhìn Tôn Nhất Thanh thảm hại ngồi
trên đất nói, “Cậu tự mình nói rõ đi!”
Lúc này người phụ nữ phía sau bức màn che đi ra, quần áo đã mặc xong, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt quyến rũ, hơi thở phong trần mạnh mẽ tản ra từ trên người cô, cô ta dựa vào cạnh bức rèm, nhìn Hoắc Tôn nói, “Tổng giám đốc Hoắc, kéo quần lên liền không nhận người nữa à? Anh đã đồng ý với tôi, chắc chắn là giữ lời mài”
Lúc nói chuyện, mắt cô ta nhìn về phía Tôn Nhất Thanh, vốn dĩ là Tôn Nhất Thanh ban đầu rất xấu hổ, lúc này gương mặt mắt đỏ lên, kìm nén
tức giận, hai tay siết thành hình quả đấm.
Người đứng xem cũng không ngốc, hiển nhiên có thể nhìn ra người phụ nữ này có quan hệ với Tôn Nhất Thanh.
Hoắc Tôn dựa vào ghế, cực kỳ lười biếng, mở miệng nói: “Chuyện này tôi đồng ý với cô, nhưng cô lại đắc tội với người đàn ông không nên đắc
tội, còn làm giám đốc Phó chúng tôi suýt chết, chuyện nghiêm trọng như thế, cô vẫn nên hỏi giám đốc Phó chúng tôi một chút, có thể hay không, có thể đừng nhắc lại chuyện cũ với người đàn ông của cô hay không!”
Tôi nhíu mày, cho nên, Hoắc Tôn dụ dỗ người phụ nữ là bạn trai bạn gái với Tôn Nhất Thanh? Người phụ nữ vừa rồi mới không chút đề phòng với Hoắc Tôn như vậy…”
Chỉ mới suy nghĩ một chút tôi đã không chịu nổi, huống hồ, Tôn Nhất Thanh này còn ở đây đó, đây là trần trụi, chính diện, chính diện cho hắn một
cho hắn một đồng cỏ màu xanh mượt đó!
Người phụ nữ nghe xong lời nói Hoắc Tôn, lập tức giận đến đỏ mặt, nhưng bởi vì đã tiếp xúc ở nơi ăn chơi xa hoa lâu rồi, cho nên người phụ nữ đó che giấu cực kỳ tốt.
Nhìn Hoắc Tôn cười nói, “Cậu Hoắc cậu đây là trắng trợn trở mặt?”
Hoắc Tôn mặt dày không biết xấu hổ nhún
vai: “Không có, tôi đồng ý với cô, không tìm người đàn ông của cô gây phiền phức, nhưng mà tổng giám đốc phó lại không hề đồng ý, cô cũng đi theo tôi, hay là tiện thể cùng tổng giám đốc Phó?” Người phụ nữ bị anh ta làm cho nhục nhã sắc mặt liền đen lại, nhưng vẫn không dám nói gì, mà là đưa mắt nhìn về phía Phó Thắng Nam, nét quyến rũ trên mặt không thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Tổng giám đốc Phó, tôi…”
“Tôi không nhận rác rưởi, cách xa tôi một chút!” Phó Thắng Nam mở miệng nói, một câu nói không bằng việc bảo người phụ nữ đó cút đi.
Sau đó anh nhìn Hoắc Tôn, lạnh lùng nói:
“Cậu đúng thật là bụng đói cái gì cũng ăn được!”
Hoắc Tôn giơ tay lên sờ đầu mũi một chút, mở miệng nói: “Bố đây không bao giờ từ chối người đưa đến trước cửa”
Phó Thắng Nam hừ lạnh, nhìn người phụ nữ đó nói: “Thừa dịp tôi còn chưa tính sổ, cuốn xéo đi, nếu không cô và hắn cùng nhau xuống biển
làm mồi cho cá ăn!” Lời nói không hề chừa một con đường sống nào.
Người phụ nữ đó nghe xong sửng sốt một chút, chắc có lẽ là đã bị dọa, chần chờ một chút, rồi nhìn Tôn Nhất Thanh thảm hại đang tức giận trên mặt đất một cái, sau đó đi ra ngoài.
Người phụ nữ đó đi rồi, Hoắc Tôn rung rung hai chân, nhìn Phó Thắng Nam: “Tổng giám đốc Phó, thái độ của anh đối với phụ nữ không tốt lắm, sau này sửa đổi một chút, nếu không sau này vợ chạy theo người ta mất”
Phó Thắng Nam không nhẹ không nặng nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Hỏi đi!”
Sau đó, Phó Thắng Nam kéo tôi đứng sang một bên, chờ Hoắc Tôn hỏi Tôn Nhất Thanh.
Hoắc Tôn bĩu môi, nhìn Tôn Nhất Thanh dưới đất, trong mắt hiện lên chút nôn nóng, nhìn người canh ở cửa, hắn mở miệng nói: “Đi lấy một số thứ trong nhà bếp đến đây, để cậu nhỏ làm một ít việc khuấy động không khí một chút.
Tôi không biết hắn muốn làm gì, thấy hắn nhìn Tôn Nhất Thanh dưới đất, dáng vẻ hòa ái thân thiện mở miệng hỏi: ‘Người anh em, nếu không anh tự khai rõ đi, đừng ép tôi phải làm người xấu, được không?
Tôn Nhất Thanh ngửa đầu, sau khi nhìn sau một vòng quanh nhà, mặt đầy mơ màng nhìn Hoắc Tôn nói: “Tổng giám đốc Hoắc, người ta phải nói gì? Anh muốn tôi nhận cái gì? Tôi lập tức nhận, anh muốn biết chuyện gì, tôi lập tức nói”
“Ha ha!” Hoắc Tôn cười một tiếng, gương mặt tuấn tú lộ ra mấy phần chế giễu, “Giả bộ hồ đồ, cũng được, tóm lại muốn chơi, cũng phải tận hứng mới được.”
Người bị Hoắc Tôn kêu xuống lấy đồ trước đó trở lại, Hoắc Tôn dựa vào ghế, mở miệng nói: “Để
người anh em của cậu Tôn có chút việc để làm!
Tôi không khỏi trợn to mắt, có chút kinh ngạc nhìn hắn, không tưởng tượng nổi.
Phó Thắng Nam đem tôi kéo vào trong ngực,
vẫn là câu nói đó: “Đừng xem!” Sau đó bên tai tôi liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tôn Nhất Thanh.
Hoắc Tôn ở miệng nói: “Anh có thể tiếp tục giả điên giả ngốc tiếp, tôi cũng không quan tâm, tóm lại chỉ là cùng chơi mà thôi, tôi có chính là thời gian và sức lực, không cần lo lắng anh không nói, từ từ đi, không vội!”
Tôi kéo tay Phó Thắng Nam xuống, thấy Tôn Nhất Thanh đang lăn lộn trên đất, hiển nhiên là đau đến xoắn lại, nhìn hắn đau khổ kêu to: “Tôi nói, tôi nói, lấy những thứ này ra đã!”
Hoắc Tôn ra hiệu bằng ánh mắt cho hai thuộc hạ, hai người đàn ông đó trực tiếp cởi quần của Tôn Nhất Thanh ra, cả người Tôn Nhất Thanh run lẩy bẩy.
“Nói đi!” Hoắc Tôn mở miệng, trên mặt hiện lên chút lạnh lẽo.
Đại khái Tôn Nhất Thanh cũng không tưởng tượng được Hoắc Tôn sẽ biến thái như vậy, ở một
bên vừa run rẩy vừa nói: “Là Bảo Khôn, hắn nói tôi theo dõi giám đốc Phó, mục đích chính là đem quyền kinh doanh xuất nhập khẩu ở Ma Cao chuyển cho hắn, ngày đó giám đốc Phó xảy ra chuyện do tôi động chân động tay trong xe của giám đốc Phó, tôi sai rồi, nhưng nếu tôi không làm vậy, Bảo Khôn sẽ giết tôi, tôi không có cách khác,
tôi cũng chỉ có thể làm như thế:
Hoắc Tôn híp mắt một cái, “Cho nên, mấy trăm ngàn anh thua ở sòng bạc là do Bảo Khôn cho anh?”
Tôn Nhất Thanh gật đầu, người vẫn còn run rẩy.
Tôi mím môi, im lặng nhìn hắn một chút nói: “Thời điểm xảy ra chuyện, thi thể cảnh sát tìm được là của ai?”
Hoắc Tôn cau mày, đại khái là cảm thấy câu hỏi của tôi có chút lạc đề, nhưng mà Tôn Nhất Thanh cũng chỉ sửng sốt một chút, nhìn tôi, hoang mang nói: “Là Bảo Khôn, là hắn bị thuộc hạ của
Mục Dĩ Thâm giết chết, sau khi hắn chết, còn bị Mục Dĩ Thâm tạt axit”
Tôi nhíu mày, nhìn Phó Thắng Nam, câu trả lời này của Tôn Nhất Thanh có quá nhiều mâu thuẫn, cũng quá nhiều điểm mơ hồ.
Phó Thắng Nam lắc ly nước trong tay, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, anh nhìn về phía Hoắc Tôn, mở miệng nói: “Đã xác định được vị trí của Bảo Khôn chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.