Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời nói này, không có được mấy câu là khen ngợi, không phải là cười nhạo thì chính là cười nhạo, tôi nhếch môi đợi câu trả lời của anh ta.
Cậu ta nhẹ nhàng dừng lại lời nói, nhìn tôi nói: “Nếu như tôi tiếp tục không mở miệng, có phải tiếp sau đây tôi không chỉ đắc tội nhà họ Phó và nhà họ Mạc, lần này còn phải thêm cả nhà họ Thẩm nữa?” Tôi nhướng mày: “Có thể hiểu như vậy!”
Cậu ta hăng giọng, mở miệng nói: “Đây quả thật là một chuyện vô cùng đau đầu nha!” Sau khi suy nghĩ chốc lát, cậu ta nói: “Sao cô lại khẳng định chắc chắn thi thể được cảnh sát tìm thấy kia không phải là Phó Thắng Nam?” Tôi có hơi không phản ứng kịp, nhưng cũng chỉ trong giây lát liền hiểu ra, mở miệng nói: “Thi thể đó tuy rằng tương đồng với Phó Thắng Nam đến bảy tám phần, nhưng cảm giác mà anh ấy cho tôi là cảm giác yên tâm thân thiết”
Cậu ta đỡ trán: “Cô dựa vào tình cảm trong trí nhớ mà nói rằng chồng mình vẫn còn sống, sau đó những thứ khác đều là không có gì chắc chắn sao?” Tôi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu mở miệng nói: “Phó Thắng Nam là chồng của tôi, cô không thể nhận nhầm được, thi thể kia nhất định không phải chồng tôi, tôi chắc chắn.
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, hiển nhiên không quá hài lòng với lời nói của tôi, dừng lại trong chốc lát, mở miệng nói: “Được rồi, dù sao bây giờ như vậy rồi cũng không có cách nào tốt, cha cô không phải cho cô biết bao nhiêu là người sao? Cô có thể bảo bọn họ điều tra hành tung của Bảo Khôn vào khoảng thời gian này ở Ma Cao, sau đó cho người đi xem xét những chỗ đó, nếu như phát hiện được nơi canh giữ rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ cô có thể suy xét một chút, cũng có thể Phó Thắng Nam đang bị bọn chúng bắt nhốt ở đó cũng không chừng, có điều theo như hiểu biết hiện tại của tôi với Phó Thắng Nam, hắn ta bị người khác truy đuổi chạy từ Myanmar phải trốn khắp nơi, giống như chó mất chủ vậy, có lẽ không có bao nhiêu thực lực mạnh mẽ để bắt cóc chồng cũ.
Nói rồi cậu ta chậm rãi ung dung nhìn tôi, mở miệng nói tiếp: “Tôi đang nghĩ, có lẽ chủ mưu bắt cóc Phó Thắng Nam không phải là Bảo Khôn, để tôi nghĩ một lát, gần đây hai người có cảm thấy có chỗ nào đó không đúng không, hoặc là trước khi xảy ra chuyện Phó Thắng Nam có điểm nào khác với bình thường không?” Tôi mím môi, nghĩ lại một chút rồi nhìn cậu ta nói: “Những việc xảy ra trước khi có chuyện…” Trước khi xảy ra chuyện là Âu Dương Noãn gửi tin nhắn cho tôi từ Pháp, nói rằng Mục Dĩ Thâm đến Ma Cao rồi, bảo tôi xem chừng Mục Dĩ Thâm, bảo anh ta ngoan ngoãn một chút.
Nhớ đến Mục Dĩ Thâm, tôi liền nhìn về phía Hoắc Tôn, trong lòng có thêm vài phần hi vọng: “Chúng ta vẫn có thể nhờ người giúp, cậu chủ nhỏ nhà họ Mục Mục Dĩ Thâm cũng đến Ma Cao rồi, có thể tìm anh ta nhờ điều tra tung tích của Phó Thắng Nam” Hoắc Tôn trầm mặc một lúc, sau đó trong lúc đang suy xét bên cạnh, nhìn thấy tôi gọi điện thoại cho Mục Dĩ Thâm, cậu ta mạnh mẽ cướp điện thoại trong tay tôi, ánh mắt nhìn tôi giống như nhìn một người đần độn nói: “Trong đầu cô chứa †oàn là phân à?”
Tôi bị cậu ta mắng có phần mờ mịt, cau mày nhìn cậu ta: “Con người cậu sao có thể như vậy chứ?” Cậu ta cũng tốt hơn là mấy: “Là địch hay là bạn vẫn chưa biết rõ liền ngây thơ như vậy đi gọi điện thoại cho người ta, đầu óc Phó Thắng Nam có phải bị lừa đá rồi không mà lại đi nhìn trúng một người phụ nữ đần độn như cô nhỉ, thật hà sỉ nhục trí thông minh” Người này miệng lưỡi độc địa thật, thật sự là không hề có một chút giới hạn nào.
Tôi trừng cậu ta, mở miệng nói: “Cậu có thể ăn nói cho đàng hoàng không hả, vì sao không thể nhờ Mục Dĩ Thâm giúp chứ?” Cậu ta nhìn tôi, có phần ghét bỏ nói: “Cho dù là nhà họ Mục hay là Bảo Khôn, đều nhằm vào miếng thịt mỡ xuất nhập khẩu ở Ma Cao này rất lâu rồi, bọn họ cũng giống như chồng cô, đầu muốn có được hạng mục mấy nghìn tỷ lợi nhuận một năm này, người chết vì tiền, gà chết vì thức ăn.

Cậu ta trề môi: “Chuyện thế này chỉ cần có khả năng phán đoán, chồng cô đã được cứu từ sớm rồi” Chuyện trên thương trường quả thực giống như lời Hoắc Tôn nói, đứng trước lợi ích không có kẻ địch vĩnh viễn cũng không có bạn bè vĩnh viễn, bọn họ đều là thương nhân, mục đích là kiếm tiền, những thứ khác đều là thứ yếu.
Ông cụ Hoắc mang một mối làm ăn có lợi nhuận một năm lên đến mấy nghìn tỷ giao cho Phó Thắng Nam, đổi lại là bất kỳ người nào cũng đều muốn chia một ít, so sánh giữa một mạng người và số tiền không thể đếm hết, thật là không đáng giá.
“Tiếp theo tôi phải làm thế nào đây?” Tôi mở miệng, đột nhiên bình tĩnh trở lại, mạch suy nghĩ trong đầu cũng theo đó mà trở nên rõ ràng hơn.

Cậu ta cau mày, mang theo vài phân không biết làm sao: “Bây giờ cô có bất kỳ chuyện gì tốt nhất là đều gọi điện thoại phân phó, đừng dễ dàng hành động ở bên ngoài, cô là vợ của Phó Thắng Nam, cô tưởng là bọn họ đã ra tay với Phó Thắng Nam rồi, thì sẽ không gây phiền phức cho cô nữa à? Cô cần phải hiểu rõ, một khi Phó Thắng Nam xảy ra chuyện, tất cả tài sản đứng tên anh ấy sẽ thuộc về cô, đến lúc đó người bọn họ muốn nhắm vào chính là cô rồi”
Tôi bị lời nói của cậu ta dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh, suy đi nghĩ lại liền lấy điện thoại trong túi ra gọi điện thoại cho Lâm Thâm, sau khi gọi xong, tôi nhìn cậu ta mở miệng nói: “Bây giờ tôi phải làm gì?” Cậu ta nhìn tôi: “Nếu như không muốn chết, vậy thì cô có thể đi đến khách sạn ở với người của cha cô, nếu như sợ chết, vậy thì ở lại đây đợi đến khi xác định được tin tức của Phó Thắng Nam rồi làm theo kế hoạch”
Đương nhiên tôi chọn vế phía sau, nhìn cậu ta nói: “Tôi ở lại đây, có tiện không?” Cậu ta cười ha ha hai tiếng, mở miệng nói: “Không tiện, nhưng cô có lựa chọn nào khác sao?” Hình như không có.
Biệt thự của Hoắc Tôn rất lớn, tôi được sắp xếp ở trong căn phòng bên cạnh phòng cậu ta, sau khi Lâm Thân nhận điện thoại liền đi điều tra, tôi ở biệt thự chỉ có thể ngồi chờ đợi, bởi vì ngoại từ chờ đợi, không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.
Ngược lại Hoắc Tôn lại dường như rất thanh nhàn, sau khi mở cuộc họp qua video ở phòng đọc sách xong, liền trực tiếp đi đến hồ bơi ở phía sau biệt thự bơi lội.
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có lác đác vài người, cho nên vắng vẻ là điều đương nhiên, tôi có phần ngồi không yên, đành phải xuống lầu đi dạo trong vườn, vô ý nhìn thấy đằng sau khoảnh sân là một khu đất trồng rau, tôi có hơi ngạc nhiên.
Không phải ngạc nhiên vì khu đất trồng rau, mà là ngạc nhiên vì loại công tử đào hoa như Hoắc Tôn, làm sao có thể có tâm tình mà trồng rau ở trong vườn kia chứ, còn chăm sóc cho vườn rau này xanh tốt như vậy, bên chân bức tường phía sau vườn còn trồng một khoảng hoa sao nhái, bố cục này rõ ràng nhìn không giống là do người làm trong nhà làm.
Dưa leo trong vườn rau đã chín hết rồi, mấy trái dưa leo to to mập mập treo trên giàn, lá dưa đã khô héo ngả sang màu vàng, thân cây cũng khô đến sắp héo chết rồi, chỉ có mấy trái dưa leo nhìn có vẻ vẫn vô cùng căng mọng, có lẽ là bởi vì không có người ăn cho nên cứ để cho những trái dưa này cứ vậy mà lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.