Lại quay lại chủ đề quay về thủ đô, tôi hơi cúi đầu, suy nghĩ một lúc, nói: “Chờ dự án thôn Hòa An hoàn thành” Nói đến đây, tôi không thể không nghĩ đến sự không ngờ của tương lai. Mọi việc luôn có thể thay đổi, cách đây không lâu, tôi còn đang tính xem khi nào sẽ cùng anh đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, giờ thì hai người lại gắn kết như keo sơn. Không ngờ lại ra thế này. “Bây giờ em muốn làm gì?” Anh duỗi tay ra, ôm tôi vào lòng, ngửi tóc tôi nói: “Thơm quái” Tôi thuận thế, dựa vào lòng anh, cười nói: “Trưa nay anh muốn ăn gì?” Tiếng cười trầm thấp vang bên tai tôi, “Anh có việc phải đi, buổi trưa Nghĩa sẽ mang đồ ăn tới cho em” Tôi sửng sốt một lúc rồi gật đầu, số điện thoại vừa gọi cho anh hiện lên trong đầu tôi, số điện thoại quen thuộc, sau bao nhiêu năm, dường như Mạc Hạnh Nguyên không có ý định thay đổi số điện thoại. Vậy là Mạc Hạnh Nguyên đã đến thành phố.? Tôi không hỏi, mặc dù lo lắng nhưng lại không muốn nói nhiều. Anh nhận điện thoại, nhìn tôi nói: “Buổi trưa nhớ ăn cơm, chiều tối đợi anh về ăn cơm” Tôi gật đầu, vẫy tay với anh, ý bảo là anh đi được rồi. Một lúc sau, tôi bị ngạc nhiên khi Chu Nhiên An gọi điện, cô ta ta đi thẳng vào chủ đề, “Gặp nhau được không?” Tôi sửng sốt một chút, “Cái gì? Được thôi” Nhìn vào đồng hồ, tôi lại nói, “Chỉ gặp được hai tiếng thôi” “ỪI” Cô sáng khoái, nói: “Tôi chờ cô ở Nam Hoai” Quán cà phê? Chúng tôi và cô ấy gặp nhau, nhưng chắc chủ đề sẽ luôn là về Phó Thắng Nam. Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi đi ra ngoài, từ đêm qua đi với Âu Dương Noấn đã có cảm giác nôn nao, đáng lẽ ra tôi phải ngủ lâu hơn một chút. Quán cà phê Nam Hoa. Tôi nhanh chóng tìm thấy vị trí của Chu Nhiên An, thực sự gần cửa sổ, có view rất đẹp. Nhìn thấy tôi, cô ấy tỏ vẻ bình tĩnh không chút dao động. Cô ấy biết tôi đang đến, nhưng không ngoảnh lại nhìn, một tay cầm tách trà, một tay cầm đáy cốc, dáng vẻ vô cùng tao nhã. “Cô Chu mời tôi đến, không phải để tôi xúc động trước sự tao nhã của cô đúng không?” Tôi mỉm cười, ngồi đối diện với cô ấy. Khi nghe thấy tiếng động, cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt quét một lượt quần áo trên người tôi. Tôi hơi cong lông mày cười, “Tôi thích đi dạo chơi, nên thường chọn kiểu quần áo thoải mái một chút. Cô Chu quả là người phụ nữ thanh tú. Mỗi ngày nhìn cô đều có cảm giác khác” Cô thu ánh mặt, đặt ly cà phê trên tay xuống, chậm rãi nói: “Đàn ông hình như đều thích mối tình đầu” Tôi sửng sốt một lúc, lại thấy cô ấy nói: “Hai người giống nhau từ 70% đến 80%. Bảo sao anh ấy không cô thể buông được cô. Về phần anh ấy, anh ấy không để tôi vào mắt, có thể là bởi vì tôi không có nét gì giống cô” Vậy là cô ấy ám chỉ Mạc Hạnh Nguyên? Người phục vụ mang cà phê đến. Tôi thường không thích uống đồ đắng, tôi chỉ dùng thìa khuấy một lúc, rồi im lặng nghe cô ta nói cho xong. Thấy tôi dường như không có gì để phản bác, cô ấy cũng không để yên mà nhìn tôi, và nói: “Cô đừng ngạc nhiên vì sao tôi lại hỏi cô một cách đột ngột thế này?” Tôi nhướng mi nhẹ nhàng nhìn cô ta, “Cô muốn hỏi gì?” Cô đột nhiên bật cười, “Cô bình tĩnh!” Tôi khuấy ly cà phê trên tay và im lặng. Cô ấy im lặng một lúc mới mở lời, “Tôi vẫn luôn tò mò về cuộc hôn nhân của cô với Phó Thắng Nam, tại sao một người phụ nữ không có lai lịch rõ ràng như cô lại có thể ở bên Phó Thắng Nam nhiều năm như vậy, sau đó tôi lại gặp được vị tiểu thư bị thất lạc nhà họ Mạc. Tôi hiểu ra rồi, Phó Thắng Nam khi còn trẻ có mối tình đầu là cô Lục, nhưng hai người không đến được với nhau nên cô trở thành người thay thế” Cô ấy dừng lại và nói, “Thực tế, nếu người phụ nữ cuối cùng mà Phó Thắng Nam kết hôn là Mạc Hạnh Nguyên, ít ra tôi sẽ có cảm giác xứng đáng. Mặc dù ngoại hình của cô ấy không bằng tôi, nhưng cô ấy lại có gia thế. Giữa tôi và cô ấy có thể tạo ra một trận đấu hay. Tôi tin vào điều ấy, nhưng vì là cô, tôi lại cảm thấy không ổn. Cô thua kém tôi về mọi thứ, lại còn không có ai thân thích. Cô nghĩ cô là ai? Liệu có xứng với Phó Thắng Nam?” Tôi mím môi, đã nhiều năm như vậy, dù nhà họ Mạc có biết toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn sẽ ém lại vì thể diện, không đi giải thích cho dư luận biết Mạc Hạnh Nguyên không phải con cái nhà họ Mạc. Có lẽ đó là duyên nợ, dù Mạc Hạnh Nguyên đã rời khỏi nhà họ Mạc, nhưng cô ấy được che chở nhờ danh tiếng của họ Mạc. Chu Nhiên An đột nhiên đề cập đến chuyện này, tôi sợ răng cô ấy đang tìm kiếm một số thông tin bên ngoài. Tôi nhìn cô ấy, không định phản bác, nhẹ giọng nói: “Một chiếc bật lửa mười đô cũng có thể châm mấy chục điếu xì gà. Cô Chu, cô thấy hôn nhân cần môn đăng hậu đối, nhưng kỳ thực, hôn nhân nhất là tình yêu, những thứ còn lại chỉ là thứ yếu. Tôi với Phó Thắng Nam kết hôn, ít nhiều gì cũng nhận được sự chúc phúc của cha mẹ, người ngoài không có tư cách để đánh giá” Cô ấy chế nhạo, “Thật sao?” Đặt thìa cà phê sang một bên, cô ấy dựa vào ghế, nhìn tôi với vẻ khinh thường. “Cô có thực sự chắc chắn Phó Thắng Nam yêu cô không? Có thực sự tồn tại tình yêu giữa cô và Phó Thắng Nam?” Tôi không khỏi nhíu mày, “Tôi không muốn cùng cô tranh luận vấn đề này” Cô nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng không cần tranh luận chuyện này với cô. Thẩm Xuân Hinh, trên thực tế cô cũng không rõ anh ấy có yêu cô hay không, đúng không? Biết đâu, anh ấy đang giả vờ là đang yêu cô? Đọc full tại nhé.Tôi chống cằm nhìn cô ấy, không tránh khỏi cảm giác nhàm chán, “Cô Chu đã nghiêm túc đưa nghiên cứu AI vào thực tế cuộc sống của chình mình rồi sao? Phó Thắng Nam có yêu tôi hay không, điều đó quan trọng với cô lắm sao?” Cô tối sầm mặt, “Không có chuyện gì, tôi chỉ nghĩ cô thật đáng thương!” Tôi gật đầu, nhìn xuống điện thoại, tính toán thời gian để quay về. Âu Dương Noãn chắc đã tỉnh. Tôi đứng dậy nói: “Cảm ơn Chu tiểu thư, lời nhắc nhở của cô, tôi xin ghi nhận. Thật ra cô không cần phải ở đây nhấn mạnh rằng tôi thất bại, bởi kết cục người bi thương chỉ có thể là cô. Kỳ thật, cô hiểu rất rõ, Phó Thăng Nam không để mắt đến cô. Đó là lý do cô muốn tìm tôi để trút nỗi bất hạnh và muốn truyền năng lượng tiêu cực sang cho tôi. Thực ra cô không nên làm vậy, vì nó sẽ khiến cô trở nên rất đang thương” “ “Xin được nhắc nhở cô, tôi biết rõ quan hệ của Mạc Hạnh Nguyên với Phó Thắng Nam hơn cô. Về thân phận, tôi nghĩ cô không cần nhấn mạnh, bởi vì Phó Thắng Nam lấy tôi, có nghĩa là tôi xứng đáng với anh ấy. Cô không cần thiết phải quảng bá nhan sắc và vẻ đẹp ra. Hãy suy nghĩ về điều đó, có thể vẻ đẹp và tài năng của cô là lợi thế trong xã hội, nhưng không có nghĩa là lợi thế trong quan hệ nam – nữ” “.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]