Tôi hơi sững sờ, bàng hoàng phát hiện ra nhiều khi suy nghĩ của mình có vẻ khác nhiều so với những người khác, tôi từng nghĩ rằng giữa mình và Phó Thắng Nam chỉ có thể trở thành người xa lạ chứ chưa bao giờ nghĩ rằng có thể làm bạn với anh. Nhìn thấy tôi ngẩn người, Âu Dương Noãn nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu có từng nghĩ qua có thể là do cậu phức tạp hóa vấn đề lên không? Giữa hai người, điều mà những người bình thường như chúng mình muốn là một cuộc sống bình thường và ổn định, cho dù giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thì cả cuộc đời này dài như vậy, nếu như giữa hai người xảy ra một mâu thuẫn nhỏ lại sống chết muốn chia tay thì người trên thế giới này đã náo loạn thành thế nào? Thật ra cũng có nhiều cặp vợ chồng giữa họ cũng có ít nhiều chuyện buồn phiền nhưng vẫn có thể thay đổi theo thời gian, dần dần cũng sẽ tiêu tan hết thôi. Ông nội mình thường nói thiết bị điện tử trong nhà hư rồi sử dụng sẽ không thoải mái, nên đổi một cái mới bởi vì bọn chúng đã thành phế phẩm rồi, cho dù cậu có loay hoay sửa chửa như thế nào cũng sẽ như vậy thôi, nhưng con người thì không giống vậy, nếu giữa hai người vì xuất hiện một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà náo loạn muốn tìm người mới. Vậy cậu đã từng nghĩ qua đời người dài như vậy, chúng ta rốt cuộc nên thay đổi bao nhiêu người mới đến già được? Hơn nữa chúng ta có thể chắc chắn được rằng người thay đổi cuối cùng đó có tốt hơn người đầu tiên không? Không giống nhau phải không?” Tôi mím môi, Âu Dương Noấn nói không sai, tôi ngập ngừng một chút rồi nói: “Cậu nói cũng không sai, nhưng cũng không đúng, giữa mình và Phó Thắng Nam không phải là ai có lỗi liền đi tìm người mới, chỉ là mình thật ra nghĩa thông ra một chút, cho dù sau này thế nào, mình cũng sẽ không trốn tránh hay trở thành người dưng với anh ấy nữa, sau này sẽ xem anh ấy như một người bạn!” Nghe đến đây, Âu Dương Noãn cười nói: “Cậu nghĩ như vậy thì tốt rồi, đừng nên trốn tránh bất cứ chuyện gì, đối mặt với nó mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất” Nói xong cô ấy liền đưa đĩa thức ăn cho tôi nói: ‘Lại đây nào, giúp mình đem ra ngoài đi!” Tôi nhận lấy rồi đem ra khỏi phòng bếp, Phó Thăng Nam cũng vào bếp theo phụ giúp bưng đồ ăn lấy chén bát. Điều khiến tôi có chút bất ngờ là anh đến tìm Mục Dĩ Thâm chỉ là cái cớ, tôi cứ cảm thấy anh đến đây là để ăn chực. Tay nghề của Âu Dương Noãn không †ồi, Mục Dĩ Thâm vô cùng thích, nhìn hai người giống như cặp đôi vừa mới yêu nhưng lại càng giống những người bạn chơi lâu năm. Ít nhất tình cảm của Mục Dĩ Thâm đối với Âu Dương Noãn là như vậy. Ăn cơm xong tôi và Phó Thắng Nam rửa bát. Ở trong phòng bếp, tôi có chút không biết nên nói gì với Phó Thắng Nam, Âu Dương Noãn nói phải trò chuyện giống như những người bạn nhưng nhiều năm nay giữa tôi và anh có nhiều lúc không phải cãi nhau thì là trầm mặc, tất nhiên cũng sẽ có lúc ngọt ngào ấm áp. Nghĩ kĩ lại thì tôi dường như chưa từng hiểu rõ được anh, cảm giác đối với anh dường như vấn luôn giống như lần đầu tiên gặp anh. “Em đang nghĩ gì thế?” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói, tôi thu lại suy nghĩ hơi quay đầu lại nói: ‘Không có gì!” Anh cầm lấy chiếc dĩa trên tay tôi, ánh mắt có chút nghiêm túc nhìn tôi hỏi: “Em rất thích Mục Dĩ Thâm sao?” Tôi sững sờ, có chút ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang đánh nhau trong phòng khách, lại nghĩ tới bộ dạng bị phân tâm lúc này. Tôi đột nhiên phản ứng lại, Phó Thắng Nam có lẽ đã hiểu lầm rồi, anh tưởng rằng tôi bị thất thần vì cảnh tượng ấm áp bên ngoài kial Tôi liếc mắt nhìn anh, thấy đôi mắt đen của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, trong lòng không nhìn được muốn đùa giỡn một chút liền gật đầu nói: “Đúng vậy, cuộc đời của một người phụ nữ có thể gặp được bao nhiêu người đang ông tuấn tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng như Mục Dĩ Thâm chứ, em có thể gặp được người như anh ta có nghĩa là em đã rất may mắn rồi.” Không khí xung quanh đột nhiên giống như giảm đi mấy độ, tôi thu lại lời nói, cuối đầu rửa chén. Vốn dĩ tưởng anh sẽ vùi dập tôi vài câu, nhưng không ngờ, anh chỉ chọn cách im lặng. Thấy anh không lên tiếng, tôi hơi ngạc nhiên, liếc mắt sang nhìn anh nhưng không nhìn ra được cảm xúc gì trong ánh mắt vô hồn của anh. Tôi không nhịn được, hỏi: “Không phải anh đến tìm Mục Dĩ Thâm có việc gì sao? Sao lại không đi nói chuyện với anh ta?” Anh không nhìn tôi, ngón tay mảnh khảnh luồn vào giữa những chiếc bát sứ, động tác rửa bát rất thành thục! “Không gấp!” anh chỉ đơn giản chỉ nói với tôi hai chữ rồi không nói gì nữa. Không khí đột nhiên an tĩnh, không tránh được cảm giác ngượng ngùng. “Ting ting ting!” Điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh không nghe điện thoại, nhưng đôi mắt đen láy lại nhìn tôi một cách khó hiểu. Đọc full tại nhé Tôi hơi sững người, không hiểu hỏi: “Sao vậy?” Anh nói: “Anh không tiện lấy điện thoại, phiền em lấy giúp anh!” Lúc đầu tôi không phản ứng gì, nhưng sau đó mới nhận ra rằng điện thoại di động của anh nằm trong quần, và tay anh lúc này quả thật dính đầy bọt rửa chén, thật sự không tiện lắm. Tôi vừa lau tay vừa nhìn anh quả thật không tiện lắm, nhưng… Khóe mắt tôi giật giật vài cái, nói: “Tổng giám đốc Thắng Nam, như vậy không tiện cho lắm thì phải!” Anh nhướng mày: “Sao lại không tiện?” Một người phụ nữ như tôi thò tay vào túi quần anh lấy đồ thì có gì gọi là tiện chứ? Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc,trong sáng nhưng tôi lại thấy có chút gì đó xấu xa. Tiếng đàn piano trong trẻo vang lên, tựa hồ như có chút gấp gáp. Phó Thắng Nam cũng không làm gì, chỉ đợi tôi cầm điện thoại ra nghe. Tôi thở ra một hơi, không tự chủ được mà thò tay vào túi quần anh, lôi chiếc điện thoại ra rồi đưa cho anh, mặt tôi vô thức đỏ lên: “Nè!” Anh nhướng mày nhìn tôi sau đó lại nhìn hai bàn tay đầy bọt của mình, ý tứ rất đơn giản là anh như thế này không thể nghe điện thoại được, chỉ có thể nhờ tôi. Tôi mím môi nhìn màn hình điện thoại, ấn nhất máy, không tránh khỏi nhìn thấy tên người đang gọi đến – Chu Nhiên An. Đọc full tại nhé “Bật loa ngoài lên đi!” Đôi mắt tĩnh mịch của Phó Thắng Nam nhìn tôi, nói. Tôi làm theo, bật loa ngoài lên rồi để điện thoại bên cạnh tai anh, vì chiều cao chênh lệch nên phải kiếng chân mới đến gần anh được. Anh cụp mắt xuống nhìn tôi, không nói gì nhiều, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Chu Nhiên An: “Tổng giám đốc Thắng Nam, anh có ở nhà không ạ?” “Có, chuyện gì?” Người đàn ông này thật sự vẫn như mọi khi coi tiếc chữ như vàng! Chu Nhiên An dường như đã quen với tính khí này của anh, có chút vui mừng nói: ‘Hôm nay em có mang hồ sơ trước đây đến, anh xem qua một chút, à đúng rồi, bây giờ chắc anh vẫn chưa ăn gì nhỉ, em làm muốn ít cơm trưa mang đến, lát nữa anh nếm thử xem thế nào.” Tôi mím môi, có người đẹp mang đồ ăn đến thật sự diễm phúc như tiên! Nhìn thấy anh nửa ngày không nói gì thay vào đó lại nhìn tôi, tôi không hiểu gì nhìn lại anh, không biết anh đang nghĩ gì lại nói vào điện thoại: “Ừm!” Chu Nhiên An ở bên kia không dấu được niềm vui, nói: “Vậy thì tổng giám đốc Thắng Nam, anh có thể ra đây mở cửa giúp em được không? Em đang đứng dưới nhà anh rồi đây!” “Được!” Phó Thắng Nam nói, sau đó nhìn tôi ra hiệu cho tôi cúp máy. Tôi cúp máy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi đi, ở đây cứ để tôi làm cho!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]