Nói thật thì tôi cũng hơi hoang mang, khi cô chủ động tỏ ra không sao, tôi cũng không có lý do gì để nói thêm. Gật đầu, cất điện thoại vào. Mơ hồ cảm giác được ánh mắt ấm áp nào đó đang nhìn tôi, tôi vô thức nâng mắt lên, liền chạm ngay với đôi mắt đen láy và sáng ngời của một người đàn ông. Phó Thắng Nam! Trùng hợp sao? Hình như cũng không phải, đều cùng đi ăn cơm, cách nhau chưa đến vài mét, có thể gặp nhau, là chuyện bình thường. Phó Thắng Nam dường như đang ở đây để bàn công việc, bên cạnh anh là mấy người đàn ông trung niên, mấy người này đang cùng anh nói chuyện. Nhìn thấy anh đột nhiên khựng lại, im bặt nhìn sang đây. Bị một đám người dõi theo mà thân phận của họ không hề đơn giản, chẳng dễ chịu chút nào. Tôi không khỏi mím môi, khiến cho ánh mắt Phó Thắng Nam đảo quanh rồi nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ không quen biết. Đoàn Thanh Lan ở bên cạnh rõ ràng càng kích động hơn lúc nấy, kéo tôi nói: ‘Mấy người quen biết nhau sao?” “Không thân!” Tôi mở miệng, trong lòng nghĩ, chắc cũng đã muộn rồi, nên về thôi. “Nếu quen biết thì đến chào hỏi nhau một tiếng đi, thân hay không thân đâu quan trọng!” Đoàn Thanh Lan kéo tôi, gần như là túm lấy tôi lôi đi. Tôi không thích ứng kịp, muốn bỏ tay cô ta ra, nhưng cô ta khỏe hơn tôi nhiều, muốn giằng ra cũng có chút khó khăn, nhận ra cô ấy sắp kéo tôi đi. Tôi không kìm được cảm xúc căng thẳng trong lòng, dùng hết sức đẩy ra, nhưng lúc này cô ấy lại không đứng vững, theo quán tính ngã ngồi xuống đất, bầu không khí chỉ trong phút chốc đã trở nên xấu hổ. Cô nhìn tôi, hơi mông lung, không thể hiểu nổi kèm theo chút giận dõi: “Thẩm Xuân Hinh, cô đang làm cái gì vậy?” Tôi nhất thời đứng ngây ra, nhìn cô ấy, cảm thấy hơi có lỗi nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý” Lúc này, không biết phải làm sao, Phó Thắng Nam và đám người đang đi về phía tôi. Chắc có lẽ vì đã cản đường Phó Thắng lại, anh nhìn Trần Văn Nghĩa, Trần Văn Nghĩa vươn tay ra đỡ Đoàn Thanh Lan đứng dậy. Với một phong thái lịch lãm, anh mở lời hỏi thăm: “Cô gái, cô không sao chứ?” Sắc mặt Đoàn Thanh Lan thay đổi liên tục, vội vàng đáp lại Trần Văn Nghĩa, đến cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Sau đó nhìn về phía Phó Thắng Nam, nói: “Cảm ơn anh, vừa nấy tôi và Thẩm Xuân Hinh có nói chuyện về các anh, cô ấy nói có quen biết với các anhl” Tôi không khỏi nhíu mày, tôi nói như vậy lúc nào? Ánh mắt Phó Thắng Nam chuyển sang nhìn tôi, đôi mắt đen láy sáng lên, giọng nói trầm ấm truyền đến: “Ăn cơm xong chưa?” Chỉ là câu chào hỏi xã giao, tôi gật đầu, thấy ánh mắt của mấy người đang đi bên cạnh anh đều đang nhìn tôi, cảm thấy có chút không được tự nhiên. Đi theo phía sau Phó Thắng Nam là một người trung niên, hơi mập, hình như đang muốn đón ý nói hùa theo Phó Thắng Nam, ông ta cười nói: “Tổng giám đốc Nam gặp được người quen à, người đẹp này tên gì? Lát nữa đi hát chung đi?” Lời này, giống như đang biến tôi thành một người phụ nữ có mối quan hệ mờ ám với Phó Thắng Nam vậy. Tôi gượng cười, lắc đầu: “Không đi được, tôi còn có việc, các vị đi chơi vui vẻ.” Xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Đoàn Thanh Lan lại kéo tôi, cô nhìn những người này nói: “Khó khi nào gặp được người quen, đều là duyên phận cả, cục trưởng Vương đã mở lời, nếu như chúng tôi không giữ thể diện cho ông thì thật sự là không biết điều, phụ lòng tốt của ông rồi!” Cục trưởng Vương? Tôi không khỏi nhíu mày. Nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông mập mạp này, nghĩ rằng Phó Thắng Nam có lẽ đến thành phố Tân Châu bàn chuyện làm ăn. Cục trưởng Vương nghe Đoàn Thanh Lan nói như vậy, trên mặt nở nụ cười, thể hiện rất rõ ông ta đang hứng thú, cô gái này đúng là hiểu chuyện. Phó Thắng Nam nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy vô cùng, không nói gì mà chỉ nhíu mày, thể hiện rõ rằng những lời vừa rồi cục trưởng Vương nói ra rất chướng tai. Quen nhau nhiều năm như thế, tôi đã quá hiểu anh rồi, không đợi anh ấy lên tiếng, tôi liền hùa theo Đoàn Thanh Lan, nhìn về phía cục trưởng Vương nói: “Thì ra là cục trưởng Vương, tôi chưa từng gặp qua ông, ông nói xem, đây thực sự là vinh hạnh của chúng tôi rồi.” Cục trưởng Vương cười rất khoái chí, lúc này vô cùng đắc ý, làm việc không giống tác phong bình thường. Ông ta vươn tay về phía tôi, chuẩn bị kéo tôi đi chơi, theo bản năng tôi muốn tránh đi, nhưng cả người đã bị Đoàn Thanh Lan chặn lại, lúc này không còn góc nào để trốn nữa. Trong lòng cảm thấy có chút ghê tởm, bất kỳ ai cũng không đồng ý cùng một người đàn ông †rung niên béo tròn này đụng chạm vào người. Nhất thời đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nổi lên một cảm giác chán ghét, muốn đẩy cửa chạy đi. Nhưng còn chưa kịp làm gì, một cánh tay đã mạnh mẽ kéo lại, nằm gọn trong lồng ngực. Người đàn ông thấp giọng, trong giọng nói có phần sắc bén: “Đi thôi!” Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, thì ra cánh tay của cục trưởng Vương vốn đã đưa ra nhưng lại ngừng lại giữa không trung. ghe Phó Thắng Nam lên tiếng thì khế thu tay lại, xấu hổ cười nói: “Ha ha ha, khiến tổng giám đốc Nam của chúng ta sốt ruột rồi, đi thôi!” Tôi bị Phó Thắng Nam ôm lấy nằm gọn trong lồng ngực anh, cả người gần như đang dựa sát vào anh, người ngoài nhìn thấy chỉ cảm giác có chút mờ ám. Cánh tay còn lại bị Đoàn Thanh Lan bóp chặt, đưa lên xoa xoa bóp bóp, người đàn ông kia lại trầm giọng kề sát vào hỏi thăm: “Sao thế?” Tôi lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Không sao!” Đoàn Thanh Lan thì đi bên cạnh Trần Văn Nghĩa, ánh mắt mờ ám nhìn tôi và Phó Thắng Nam. Cùng là nữ giới với nhau, ngay từ đầu tôi không biết cô ấy vì sao lại muốn thân thiết với tôi, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi. Phó Thắng Nam là một nhân vật rất tầm cỡ, người con gái bình thường nếu như gặp anh cũng sẽ bị thu hút, chứ đừng nói gì đến những cô gái nhà giàu được chiều chuộng, sợ rằng không có mấy người có thể thoát khỏi sự u mê với anh ấy. Hơn nữa về suy nghĩ trong lòng Đoàn Thanh Lan, mặc dù cô ấy có vẻ ngoài không quá mức xuất chúng, nhưng cô lại nghĩ mình là một cực kỳ xuất sắc, ưu tú, cô thuộc kiểu người điển hình rất yêu chính bản thân. Đoán chừng, trong suy nghĩ của cô thì chỉ có Phó Thắng Nam mới xứng đôi với cô. Đến nơi, một vài người uống rượu, bắt đầu ca hát, những người đàn ông trung niên thì lại bày trò chơi đùa theo luật bất thành văn. Yêu cầu quản lý gọi một vài cô gái đến đây cùng uống rượu, ca hát. Trần Văn Nghĩa là người đã kết hôn rồi, luôn luôn giữ mình trong sạch, đương nhiên sẽ không gọi gái đến, Phó Thắng Nam ngồi bên cạnh tôi, cũng không gọi. Bốn năm người đàn ông đưa ra yêu cầu đặc biệt sau đó có một nhóm các cô gái rất xinh đẹp, vừa chuốc rượu vừa ca hát. Bầu không khí rõ ràng có chút xa hoa nhưng lại rất ô uế, dơ bẩn, Đoàn Thanh Lan lại bắt đầu lải nhải đọc kinh. Trần Văn Nghĩa là một người thích yên tĩnh, cho nên bịa một cái cớ, trốn ra ngoài. Mặc dù cục trưởng Vương rất tà dâm, nhưng cũng biết mình đến đây để bàn chuyện. Chơi được một lúc, một cô gái ở bên cạnh mời Phó Thắng Nam uống rượu, kéo Đoàn Thanh Lan sang một bên, không biết nói cái gì. Đoàn Thanh Lan chạy qua phía bên tôi ngồi, kéo tôi đi nói muốn hát cùng tôi. Tôi cũng không ngốc, vốn dĩ cục trưởng Vương này muốn bàn chuyện, lúc này mới bảo vài cô gái xinh đẹp đến chuốc rượu Phó Thắng Nam, định cho anh uống nhiều một chút, sau đó bàn chút chuyện làm ăn. Tôi không biết hát, nhưng lại bị Đoàn Thanh Lan kéo đi, trong lòng không nhịn được cảm thấy có chút phiền phức và chán ghét. Dứt khoát đứng dậy, mở miệng nói: “Muộn rồi, chúng tôi có lẽ nên đi tìm Âu Dương Noãn.” Đoàn Thanh Lan xua tay, cười nói: “Không cần vội, chúng ta ở đây chơi một lát nữa, một lát nữa rồi đi” Nói xong, lại đẩy vào tay tôi một ly rượu: “Thẩm Xuân Hinh, cùng uống với nhau một ly đi, chúng ta cũng coi như là xóa bỏ hiềm khích với nhau lúc trước đi.” Tôi nhíu mày, trong lòng cảm thấy mục tiêu của cô gái này quá cao, cho dù là làm bạn bè, hay là đồng nghiệp thì đều không phải là những lựa chọn tốt nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]