Địa điểm quen thuộc đến nỗi khi nhìn thấy cái xác dưới lớp vải trắng, tôi cảm thấy hơi hoang mang một lúc.
Tôi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện của cô ấy trong đầu, vì sao lại phải tự tử cơ chứ?
Trong câu chuyện, cô ấy phải chịu vai diễn nào vậy?
Tôi không thể suy luận ra được, tôi không hối tiếc khi nhìn thấy những người mà tôi nên gặp.
Có một khu vực tên là Kỳ Linh bên cạnh Tĩnh Thành.
Con người ở đó đều sùng đạo Phật, đó là nơi Phật an cư, cũng để làm nhẹ nhõm tâm hồn.
Một số người vào núi để tìm cảm giác bình yên, nhưng cũng có người tìm sự hoài niệm.
Trên con đường không rộng rãi, không có xe cộ, bị vô số tín đồ sùng đạo gây gò tụng kinh hai bên, vẫn có người cứ đi ba bước là một lân quỳ xuống cúi đầu, thành kính đến gần với Phật tổ.
Quấn chiếc khăn quàng màu đỏ, để mặc cho gió từ đỉnh núi gào thét thổi tới, tôi bước theo đoàn rước lễ Phật, quỳ trong đám đông, tôi không câu nguyện hay tụng kinh niệm Phật.
Chỉ thâm đọc trong lòng, từng bước quỳ lạy, đều mang ý nghĩa là buồn phiền và đau khổ sẽ rời xa, nỗi buồn sẽ biến mất.
Có lẽ hành động của tôi quá đột ngột, có một ông lão nói bên cạnh tôi. “Cô gái, nên mang miếng đệm đầu gối, quỳ như vậy rất đau đầu gối”
Tôi nhìn lên, đôi mắt ông lão mêm mại như nước, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, thật là nhân hậu.
Tôi cười: “Không có gì, tôi càng đau thì họ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795068/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.