Tôi mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lời nói cuối cùng lại trở thành: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt”
Đêm đó.
Khi Phó Thắng Nam trở lại đã là nửa đêm, tôi đang ngủ mê man cảm thấy anh đã đi ngủ.
Vì anh quá buồn ngủ nên tôi không hỏi anh mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, anh đã đi ra ngoài.
Chị Linh gõ cửa và nói: “Cô chủ, cô tỉnh rồi, bữa sáng đã nấu xong, trước khi cậu chủ đi đã dặn tôi lên lấy đồ của cô xuống giặt”
Tôi gật đầu, để cô ấy vào phòng ngủ, đi vào phòng tắm.
Ngày thường cô ấy dọn dẹp hết quần áo, tôi cũng không lo lắng nhiều, tôi buộc tóc rồi đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy cô ấy đang phân loại quần áo mà Phó Thắng Nam đã thay đổi vào ngày hôm qua, tôi sững sờ nhìn cô ấy.
Theo bản năng, tôi nhìn sang và thấy một vết son đỏ tươi trên cổ áo sơ mi trắng trên tay cô ấy, rõ ràng là vậy.
“Cô chủ, có thể cậu chủ…” Chị Linh nói, hơi xấu hổ một lúc.
Tôi mỉm cười: “Không sao, có thể là vô tình đụng vào, để đem đi giặt!”
Tôi cúi đầu tiếp tục đánh răng rửa mặt, cũng không khó chịu, sống cùng anh lâu như vậy, tôi biết tính của anh.
Tôi rất tin tưởng anh về chuyện này nên không nghỉ ngờ gì.
Chị Linh yên tâm, đem quần áo đi ra ngoài.
Sau vài bước, cô ấy quay lại, đứng ở ngoài cửa nói: “Cô chủ, cậu chủ không phải là người như vậy, đừng suy nghĩ nhiều”
Tôi mỉm cười:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795064/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.