Tôi cau mày và không nói gì, tôi không biết về những chuyện này, quần áo tôi mặc hàng ngày cũng là do Phó Thắng Nam và Trần Văn Nghĩa sắp xếp. Chỉ là vật ngoài thân mà thôi, quần áo mấy trăm nghìn, mấy triệu hoặc là mấy chục triệu đều có thể mặc được, thoải mái là đủ rồi, sao phải để ý nhiều làm gì.
Chiếc hộp ba mươi lăm tỷ kia cuối cùng đã được người đàn ông mặc vest đấu giá được, đối với tôi, chiếc hộp không có giá trị như vậy, tôi chỉ muốn mở hộp ra.
Sau khi suy nghĩ, tôi nhờ Trần Văn Nghĩa tìm người đàn ông mặc vest kia và xin số điện thoại, tôi nghĩ anh ta chắc cũng tò mò muốn mở chiếc hộp thì có thể cùng nhau mở ra.
Lần đấu giá tiếp theo đều chỉ là những trang sức và đồ cổ, tôi không biết nhiều về nó, xem một lúc xong tôi định rời đi.
Hoàng Nhược Vi là nhân viên công tác, sau khi đấu giá kết thúc còn phải ở lại giúp đỡ.
Trần Văn Nghĩa và tôi đi ra khỏi viện bảo tàng mới chỉ đi được vài bước đã bị chặn lại.
“Cô ơi, xin dừng bước!”Đọc full tại nhé
Tôi không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy là người đàn ông vừa nãy đã mua chiếc hộp, tôi mỉm cười: “Xin chào!”
Anh ta gật đầu: “Thưa cô, tôi có thể mời cô uống một chén trà được không?”
Tôi nhìn Trần Văn Nghĩa và nghĩ là có phải anh ta đã nói với người đàn ông này là chúng tôi có chiếc hộp khác sao.
Trần Văn Nghĩa gật đầu, ra hiệu rằng tôi có thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795055/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.