Lời nói có chút trống rỗng, nhưng cũng may trên số điện thoại không có ghi chú. Phó Thắng Nam hẳn sẽ không đoán được đây là Cố Diệc Hàn.
Cũng may anh không hề hỏi nhiều, chỉ ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng: “Đi tắm rồi ngủ sớm chút đi eml”
Tôi gật đầu, tiện tay ném điện thoại sang một bên, đi vào phòng tảm.
Thời điểm đi ra, Phó Thắng Nam đã nằm trên giường, vết thương sau lưng hồi phục không tồi. Tôi lau tóc xong liền ngồi lên giường, lấy cuốn sách trên tay anh đi.
Tôi lại gân anh nói: “Đừng đọc sách trên giường, giường là nơi để ngủ.”
Anh nhìn qua, đôi mắt trong trẻo dừng trên mặt tôi. Quan sát từ phạm vi gần như vậy, tôi mới thấy đôi mắt anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, yết hầu…
Tiếp tục nhìn xuống, tôi không khỏi nuốt nước miếng, cảm thấy giọng mình hơi khàn đi, vội dời mắt khỏi, ho khan một tiếng nói: “Ngủ sớm chút!”
Lui vào trong chăn, nghe tiếng anh tắt đèn, nằm lên trên giường, tôi cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên.
Đột nhiên bị anh ôm lấy, tôi dựa sát vào anh, ngửi mùi hương trên cơ thể anh. Gần đây hình như anh không hút thuốc, mùi trên người rất dễ chịu.
“Phó…” Tôi hơi căng thẳng nằm trong lòng anh, buột miệng nói: “Phó Thảng Nam, anh đang cai thuốc sao?”
Anh nhích lại gần tôi, vươn tay nâng cảm tôi. Chỉ nhờ vào ánh sáng mong manh ngoài cửa sổ,
tôi vẫn có thể thấy được gương mặt anh tuấn cùng đôi con ngươi đen như mực của anh.
“Đã lâu rồi chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795050/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.