Phó Thắng Nam cơ bản đã có thể tự đi lại, chỉ cần không vận động quá mạnh thì sẽ không gây ảnh hưởng gì.
Bên hông nhà giam có một cánh cửa tương đối nhỏ, dành cho người nhà phạm nhân tới thăm tù.
Bởi vì đã dặn dò trước, cảnh sát đứng canh ở cửa nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam liền tiến lên phía trước một bước chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó, bà Phó.”
Phó Thắng Nam gật đầu, vươn tay nắm lấy tay tôi, cảnh sát dẫn đường phía trước.
Bước qua cánh cửa là một con đường hơi hoang vắng, hai bên đường là sân huấn luyện tương tự thao trường quân sự, đẳng sau là một tòa nhà lớn, nơi trông giữ phạm nhân, có cảnh sát canh gác bên ngoài..
Còn chưa đến phòng thăm hỏi, dường như biết Phó Thắng Nam bị thương, viên cảnh sát đi hết sức chậm rãi.
Ước chừng hơn nửa tiếng sau mới nhìn thấy Trịnh Tuấn Anh, cách tấm kính an toàn dày cộp, đôi tay anh ta bị chiếc còng số 8 khóa chặt, gương mặt hơi tiều tụy.
Nhưng khí chất sắc bén trên người anh ta chưa từng mất đi. Ngồi xuống ghế, anh ta nhìn Phó Thắng Nam, mấp máy môi, không cầm ống nghe lên.
Dùng một tư thế bình thản dựa lên ghế, đôi mắt đen lạnh nhạt nhìn Phó Thắng Nam, ánh mắt đặc biệt khinh thường.
Đây là muốn trở mặt với nhau.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn.
Hai người đàn ông vốn là bạn thân thiết cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng giờ đây lại biến thành như thế này.
Không khỏi thở dài.
Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795047/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.