Chương trước
Chương sau
“Còn nữa, anh bảo rằng người biết thân phận của Tuệ Minh không nhiều, vậy tôi hỏi anh, hai mươi mấy người nhà họ Trịnh các anh đều không hay biết thân phận của Tuệ Minh hay sao?”
Anh ta cau mày, sau đó gật đầu.
“Vậy nên, anh cảm thấy hai mươi mấy người nhà họ Trịnh, ai cũng sẽ có cảm tình với Tuệ Minh ư? Anh có thể khẳng định tất cả họ đều chấp nhận Tuệ Minh được không? Tôi sinh ra trong gia đình bình thường, không hiểu nổi những tranh chấp trong nhà giàu các anh, nhưng anh lại mặc kệ cả sản nghiệp lớn nhà họ Trịnh nhiều năm như vậy rồi đi theo Phó Thắng Nam, trong lòng anh chắc cũng tự hiểu rõ nguyên nhân của chuyện này rồi”
Chuyện của Tuệ Minh xảy ra quá bất ngờ, không có camera quay lại cũng chẳng có nhân chứng tận mắt trông thấy nên chúng tôi cũng chẳng thể nào biết chắc được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù tôi nói ra những lời này chỉ nhằm kích thích Trịnh Tuấn Anh, song điều đó cũng không đồng nghĩa với việc trong lòng những kẻ họ Trịnh đó sẽ không ủ mưu tính kế gì.
Thấy sắc mặt ngày một tối dần của Trịnh Tuấn Anh, có lẽ trong lòng anh ta ít nhiều cũng đã có những tính toán.
Yên lặng hồi lâu, anh ta nhìn tôi nói: “Tôi nhất định sẽ tìm thấy và đưa Tuệ Minh về”
Câu nói này là sự bảo đảm cũng là anh ta tự nói với chính mình.
Tôi im lặng không nói gì nữa.
Thẩm Minh Thành gọi đến hỏi tôi đang ở đâu, tôi bắt máy và nói với anh ấy địa chỉ khách sạn.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn Trịnh Tuấn
Anh, không nói thêm gì mà đứng dậy rời khỏi quán cà phê luôn.:
Phó Thảng Nam cũng đi ra cùng nhưng tôi không để ý anh. Bởi phải chờ Thẩm Minh Thành, tôi ngồi trong đại sảnh khách sạn đợi.
Người như Phó Thắng Nam dù có đi đến đâu cũng vô cùng nổi bật, vậy nên khi anh ngồi ở khu nghỉ ngơi của đại sảnh cũng khó tránh khỏi ánh nhìn của những người ra ra vào vào khách sạn.
Tôi không mở miệng, anh cũng chẳng nói chuyện, duy trì sự yên lặng. Thấy anh cứ cầm điện thoại nhắn tin, tôi nghĩ chắc là chuyện của công ty rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, Thẩm Minh Thành đã đến, còn có cả Thẩm Quang đi cùng.
Bởi đi suốt đêm nên cả hai người đàn ông ấy đều có vẻ mệt mỏi khi nhìn tôi. Thẩm Minh Thành tiến lên: “Đừng lo, chú ba đã báo lại với cục cảnh sát Thanh Xuân rồi, chắc chắn có thể tìm được Tuệ Minh”
Thẩm Quang nói chuyện với Phó Thắng Nam, đã thuê được phòng khách sạn rồi.
Thấy tôi với Phó Thắng Nam yên lặng, Thẩm Minh Thành đi vào thang máy trước, không khỏi cau mày hỏi: “Cãi nhau à?”
Tôi im lặng lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn anh ấy, cười đáp: “Không đâu, chỉ là lo cho Tuệ Minh quá mà thôi”
Anh ấy bất lực giơ tay lên xoa đầu tôi, trấn an: “Đừng lo, sẽ tìm được mà”
Vừa trở về từ khách sạn, Thẩm Quang đã nhận được một cuộc điện thoại nói đã tìm ra một con Poodle màu trắng, hỏi chúng tôi có muốn qua đó xem chút hay không.
Bởi vì không biết tình hình cụ thể nên chúng tôi cứ chạy thẳng tới, đích đến là một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Thanh Xuân.
Tuyết ở Thanh Xuân rơi không dày song vẫn có những hạt mưa nhỏ vẫn rơi xuống, bùn lầy ở ngoại ô khó đi vô cùng.
Hiện trường đã bị cảnh sát vây lại, chúng tôi vừa đến cửa công xưởng đã có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục chạy ra đón tiếp.
Ông ta nhìn Thẩm Quang, nói: “Ông Thẩm, ông đến rồi. Hai ngày nay chúng tôi đã đi khắp nơi tìm, canh giữ nghiêm ngặt tất cả tuyến giao thông ở Thanh Xuân, ngày hôm qua còn bắt đầu đi lục soát hết các công xưởng tại Thanh Xuân mà vẫn không tìm được đứa trẻ. Nhưng chúng tôi đã tìm được một chú chó nhỏ màu trắng, các ông vào xem thử xem có phải là chú chó mà đứa bé bị lạc đã dắt đi hay không”
Thẩm Quang gật đầu không nhiều lời thêm mà lắng lặng đi vào. Tôi thấy chân mình mềm nhũn, trong lòng căng thẳng đến phát điên.
Những đồ vật trong công xưởng đều đã cũ nát hết cả, có vẻ nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Chúng tôi vội vã đi theo cảnh sát vào trong công xưởng, có rất nhiều món đã cũ nát hết rồi. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước song khi nhìn thấy rất nhiều đồ ở đó vẫn cảm thấy thật choáng váng.
“Làm sao mà các ông tìm ra được chú chó nhỏ đó vậy?” Phó Thắng Nam hỏi, mắt đảo một vòng quanh công xưởng cũ kĩ.
Người đàn ông dẫn đầu phong thái đĩnh đạc, mở miệng đáp: “Lúc chúng tôi kiểm tra bốn phía phát hiện có rất nhiều dấu chân nên đã lần tìm theo đến đây”
Phó Thắng Nam gật đầu: “Mưa rơi chưa được bao lâu, dấu chân xung quanh đây vẫn có thể tiếp tục tìm theo”
Người dẫn đường lắc đầu, thở dài: “Lúc tôi chúng tôi cũng nghĩ vậy nhưng sau khi chúng tôi phát hiện ra những dấu chân lại có không ít chó
hoang xuất hiện quanh đây, hơn nữa trời lại đổ mưa nên hầu như đã bị phá hỏng cả rồi. Quanh đây phần lớn là rượng đồng, muốn điều tra cũng không phải dễ”
Khi vào công xưởng, người dẫn đường nhìn Thẩm Quang nói: “Ông Thẩm, ông xem là nó đó, ông xem thử xem có phải là chú chó nhỏ đã được đứa bé kia dắt đi không”
Thẩm Quang dĩ nhiên không biết Cục Tuyết, ông ấy quay sang nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, cháu qua đây nhìn thử xem”
Tôi có chút chần chừ, từ khi bước vào đây đến giờ, cả người đều cứ run lên bần bật.
Thấy Cục Tuyết nằm trên đất không còn thở nữa, trong nháy mắt tôi thấy mình như bị rút sạch sức lực, cả người ngã ra đất.
Cũng may Phó Thẳng Nam nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy tôi. Nhìn Cục Tuyết, anh cau mày lên tiếng: “Đúng là chú chó Tuệ Minh đã dắt đi”
Nói rồi, anh đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế bên vỗ nhẹ tay tôi trấn an: “Đừng lo, có tin
tức mới là tin tức tốt nhất, có thể tìm ra Cục Tuyết thì cũng có thể rất nhanh sẽ tìm ra Tuệ Minh thôi.”
Tôi cắn môi, không sao kìm được nước mắt, tôi nghẹn ngào đáp: “Bọn họ chắc chản sẽ không làm đau Tuệ Minh đâu phải không?”
Anh lắc đầu, kiên định nhìn tôi nói: “Tin anh đi, sẽ không ai có thể làm đau Tuệ Minh cả”
Sau khi trấn an tôi, anh đứng lên đi đến bên cạnh thi thể của Cục Tuyết, nhìn nó.
Nhân viên nghiệm xác bên cạnh lên tiếng: “Chú chó này bị đầu độc, thời gian chết không quá mười hai tiếng”
Thẩm Minh Thành nhìn quanh rồi lại nhìn sang cảnh sát dẫn đường hỏi: “Gần đây có camera không?”
“Nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, không thể có camera được”
Tôi nhìn Cục Tuyết nằm trên đất, nheo mắt nhìn Trịnh Tuấn Anh.
Đọc thêm
Trong lòng khó tránh nổi lên vài phần lạnh lẽo.
Nghe mấy người đứng quanh nói chuyện hồi lâu, tôi đứng dậy không nghe nữa, nhìn Phó Thẳng Nam vẫn luôn im lặng, tôi xoay người đi ra ngoài.
Ngồi trên xe một lúc lâu, Thẩm Minh Thành và Thẩm Quang đã quay lại, nhìn thấy tôi đang ngồi ngơ ngẩn trong xe.
Thẩm Minh Thành nghĩ rằng tôi đang lo cho Tuệ Minh nên an ủi: “Đừng lo quá, có thể tìm được Cục Tuyết rồi thì cảnh sát chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra Tuệ Minh thôi”
Tôi cản môi, ngước lên nhìn anh ấy rồi mới nói: “Có lẽ đã đi tìm sai hướng rồi đúng không?”
Anh ta sửng sốt, nhìn tôi với vẻ nghỉ hoặc: “Ý em là?”
“Cục Tuyết là chó đã được huấn luyện, sức tấn công của nó không lớn nhưng tính cảnh giác lại rất cao, Tuệ Minh thì bị lạc mất ở nhà họ Trịnh. Lúc đầu em nghĩ có lẽ là Cục Tuyết bị đầu độc ở
nhà họ Trịnh nhưng giờ xem ra là có người
đưa chúng rời khỏi nhà họ Trịnh rồi. Bên cạnh nhà họ Trịnh có nhiều camera như vậy sao có thể chẳng quay được gì đúng không?”
Thẩm Minh Thành cau mày dường như đã nghĩ ra gì đó. Chân chờ hồi lâu anh hỏi: “Vậy nên em nghĩ là người làm trong nhà họ Trịnh hay sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng, hơn nữa kẻ đó nhất định rất thân thiết với Tuệ Minh, nếu không Tuệ Minh cũng không dễ dàng đi theo người đó rời khỏi nhà họ Trịnh như thế”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.