Rốt cuộc ông lão dời ánh mắt, mở miệng lớn tiếng: “Trịnh Tuấn Anh, cháu mang đứa con gái quê mùa này ở đâu về vậy, mau đuổi cô ta ra ngoài cho ông, chỉ là một đứa trẻ ranh mà dám lớn giọng với ông sao, không muốn sống nữa phải không?”
Tôi cười nhạt, không thèm để ý đến, nói: “Ông nói vậy không cảm thấy mình đang không tôn trọng người khác sao? Nếu không phải con gái tôi gặp chuyện ở đây, ông nghĩ tôi muốn đặt chân vào cửa nhà họ Trịnh chắc?”
“Cô thật xấc láo!” Ông cụ thật sự rất tức giận, giơ cây gậy chỉ về phía tôi mắng.
“Ông Trịnh, đã lâu không gặp!” Ngoài cửa, thanh âm vang dội của người đàn ông mạnh mẽ truyền đến.
Ông cụ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tôi, Trịnh Tuấn Anh xoay đầu, nhíu mày.
Tôi đoán là Phó Thẳng Nam đến.
Quả nhiên.
Chỉ mấy giây sau đó bóng dáng cao lớn của Phó Thẳng Nam đã xuất hiện trước mặt tôi, giơ tay đè xuống cây gậy đang giơ lên của ông cụ, cười ôn hòa, lễ phép mà không bị mất đi sự cao quý: “Ông Trịnh, người đến là khách, nhà họ Trịnh các người dù không niềm nở chào đón vợ tôi thì cũng không cần phải giơ gậy gộc lên tiếp đón thế chứ?”
Ông cụ Trịnh sầm mặt xuống, hừ lạnh một tiếng nhìn vê phía anh, chỉ vào tôi nói: “Đứa con gái không biết trời cao đất dày này là vợ của cậu sao?”
Phó Thẳng Nam gật đầu, vẻ mặt tươi cười: “Là ông nội tôi chọn cho tôi đấy, ông có chỗ nào không vừa ý à?”
ừ!” Ông cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795034/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.