Chương trước
Chương sau
Tôi dường như đã đoán ra được câu nói tiếp theo. Cô ấy nhìn tôi yếu ớt cười đáp: “Chắc cô cũng nghĩ ra rồi. mẹ tôi lớn tuổi, cơ thể bị tổn thương không thể hiến tủy cho em trai tôi, còn cha tôi thì khỏi phải nói, nhiều năm qua ông ta đã chẳng còn coi chúng tôi là con của mình rồi”
“Còn cô là vì mang thai?” Tôi dường như đã đoán được rồi, nếu như không phải vì cùng đường chắc cả nhà bọn họ cũng chẳng mặt dày tìm đến Chu Nhiên An.
Cô ấy gật đầu: “Ừ, khi ấy tôi đối mặt với khó khăn trong nghề lại mang thai khi đã có tuổi, đừng nói đến nhắc đến chuyện lấy tủy, có giữ được đứa trẻ hay không cũng là vấn đề rồi. Sau đó, mẹ tôi tìm đến cha mẹ nuôi của Chu Nhiên An, ai ngờ bà ấy lại dùng cách cực đoan. Mẹ tôi đã cầu xin cha
mẹ nuôi của Chu Nhiên An rất lâu nhưng dù gì đó cũng là đứa trẻ họ tự tay nuôi lớn, sao có thể để nó chịu tổn thương được. Cha mẹ nuôi không đồng ý cho Chu Nhiên An phẫu thuật nên mẹ tôi đã chạy đến trước công ty nhà họ, muốn lấy cái chết ra uy hiếp. Nhưng cũng chính bởi vì thế, cha của Chu Nhiên An vì tránh mẹ tôi mà lúc đánh tay lái đã đụng phải chiếc xe đi ngược chiều, chết ngay tại chỗ” chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Tôi sửng sốt không thể tin nổi, tôi dừng trước ngã tư đèn xanh đỏ nhìn cô ấy gần như không thể nói được lời nào. Rất lâu sau tôi mới lên tiếng: “Tôi có thể hiểu tại sao Chu Nhiên An lại hận nhà cô vậy rồi, thật là!”
Sinh con mà không nuôi đã là tội ác rồi, thế mà lúc con gái tìm được nơi tốt nương thân, có cha mẹ, có gia đình mới lại còn muốn được voi đòi tiên, làm tổn thương cô ấy. Đúng là cực kì đáng ghét.
Lâm Gia Hân hít một hơi sâu, cúi đầu nở nụ cười khổ: “Tôi cũng hiểu là nhà chúng tôi 0a con
bé quá nhiều, con bé hận cũng phải thôi. Nhưng dù có thế nào đó cũng là mẹ ruột của con bé, chẳng qua là bà ấy quá ngu ngốc mà thôi”
Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên có cảm giác đúng là có lúc không thể chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Lúc trước tôi cho rằng Lâm Hạnh Nguyên xấu, Lâm Gia Hân xấu, thậm chí cả Lâm Uyên cũng xấu.
Nhưng tôi chưa từng thấy gia đình nào giống như người nhà Lâm Gia Hân vậy. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy: “Lâm Gia Hân, cô biết loại người ghê tởm nhất, đáng buồn nhất trên thế giới này là gì không?”
Cô ấy chỉ nhìn tôi không đáp.
Đèn xanh đã sáng, tôi khởi động xe, nhìn về con đường trước mặt nói: “Nếu tôi là Chu Nhiên An thì nói thật, trả thù các cô như vậy đã là quá nhân từ rồi, tôi sẽ còn xuống tay ác hơn cả cô ấy”
Có lẽ Lâm Gia Hân cũng không ngờ tôi sẽ nói
ra những lời này, cô ấy cứ ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi lại nói tiếp: “Trên thế giới có một số người, bọn họ sinh ra đã thiếu thốn nhưng không phải về vật chất mà là trái tim, giống như mẹ cô và cô vậy. Chuyện mẹ cô đã làm còn đáng sợ và vô nhân tính hơn cả giết người phóng hỏa. Bà ta vì sự ngu ngốc của bản thân mà tự tay hủy diệt sinh mệnh của từng đứa con mình, mà dẫu vậy đến giờ bà ta vẫn thấy mình không sai. Còn về Chu Nhiên An, cô ấy đúng là bất hạnh vì đã sinh ra trong gia đình các người, nhưng cũng may số mệnh cô ấy vẫn còn tốt bởi đã gặp được người làm cha mẹ nâng niu cô ấy trong tay, dưỡng dục cô ấy thành người ưu tú đến vậy”
“Còn các người thì sao? Các người đã làm gì chứ? Cuộc sống của cô ấy vốn đang tốt đẹp vậy mà lại bị một tay các người hủy hoại. Các người hại chết người cha đã dưỡng dục cô ấy, người cha vĩ đại đã cứu vớt cô ấy khỏi địa ngục tối tăm, các người đã tự tay hại chết ân nhân của mình, thế mà mẹ cô vẫn còn cứ cho rằng mình thật vĩ đại, hi sinh tất cả vì con trai, nhưng cô ấy có cho là vậy
không. Bà ta đã mang nặng đẻ đau bấy lâu, cũng chỉ là khác giới tính thôi mà, cô ấy đã sai ở đâu chứ?”
Lâm Gia Hân cúi đầu nức nở, nước mắt lăn xuống gò má, rơi lên cánh tay, tiếng khóc nghẹn ngào không biết làm sao giữ được: “Nhưng chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác, nếu con bé không đồng ý hiến tủy, em trai tôi sẽ chết. Chúng tôi đều là người thân, sao con bé có thể nhẫn tâm nhìn em trai tôi chết đi chứ?”
Tôi thực sự thấy tức cười: “Sao cô ấy có thể nhẫn tâm ư? Mẹ cô sinh con ra không nuôi cũng có khác gì giết người cướp của đâu? Chu Nhiên An bị nhà các người vứt bỏ nhiều năm như thế mà các người chưa bao giờ đi tìm cô ấy, hỏi thăm cô ấy, giờ đột nhiên xảy ra chuyện lại đi tìm cô ấy à? Các người lấy cái thứ gọi là máu mủ tình thân trói buộc cô ấy, muốn cô ấy phải chịu đựng đau khổ tột cùng để hiến tủy cho em trai cô. Người một nhà các người đúng là giỏi biến sự ích kỉ thành vở kịch đặc sắc đấy”
Tôi nhìn cô ta, đè nén cơn tức nói tiếp: “Lâm Gia Hân, trái tim người cũng là máu thịt, cô biết rõ mẹ mình đã làm sai mà còn cố chấp bao che, đó là giúp người làm ác”
Lâm Gia Hân gật đầu, nhất thời chẳng nói được tiếng nào.
Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Nhưng không làm vậy thì tôi cũng đâu biết phải làm sao bây giờ.”
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“Nếu như có thể, tôi thấy cô nên nói chuyện tử tế với Chu Nhiên An đi, nếu không được thì các người tránh xa cô ấy ra. Không thể giúp cô ấy không có tội, nhưng đã không giúp được gì còn làm liên lụy cô ấy thì là tội sâu nghiệp nặng rồi”
“Nhưng em trai tôi…” Lâm Gia Hân đỏ mắt: “Nếu không làm phẫu thuật nó sẽ chết mất!”
“Chẳng lẽ chỉ mình Chu Nhiên An có quan hệ máu mủ với nó sao? Sức khỏe mẹ cô không tốt nhưng còn cha nó? Nếu quả thật muốn tìm ai đó phải chịu trách nhiệm với em cô thì người đầu tiên
Nhu — nên tìm không phải nên là cha cô sao?” Tôi cũng không hiểu nổi kiểu tư duy của cả nhà họ nữa rồi.
Cô ấy ủ rũ, thở dài nói: “Cha đã không liên lạc với chúng tôi nhiều năm rồi, giờ ông ta cũng có tuổi, mẹ tôi lo cơ thể ông ta chịu không nổi nên mới không tìm đến. Tuổi tác ông ta đã cao, khả năng có thể năm lên bàn mổ là rất nhỏ.”. Kiếm Hiệp Hay
Tôi nhìn cô ấy, đột nhiên cảm thấy có lúc tình người phức tạp đến mức tôi cũng chẳng sao đoán được.
Tôi thấy người nhà bọn họ đối xử với Chu Nhiên An vừa tàn nhãn lại tệ hại nhưng Lâm Gia Hân lại cho rằng, trên người Chu Nhiên An chảy dòng máu của cha mẹ cô ấy nên hi sinh vì em trai cô ấy cũng là lẽ đương nhiên.
Cha mẹ thiên vị mù quáng cộng thêm sự dung túng của cô chị nữa, chắc hẳn Chu Nhiên phải thất vọng với nhà họ lắm!
Nếu còn tiếp tục chủ đề này nữa có lẽ tôi sẽ tức giận vô cùng thậm chí còn mắng chửi Lâm Gia Hân nữa. Vậy nên tôi đã chấm dứt chủ đề này. Nhà hàng đã chọn, tôi với Lâm Gia Hân đi
thẳng tới đó, tránh nhắc chuyện Chu Nhiên An mà nói về những chuyện khác, cũng tạm ổn.
Ăn xong cơm, trời đã chạng vạng tối, Lâm Gia Hân có việc đi trước, tôi ngồi trong nhà hàng một lúc.
Phó Thẳng Nam gọi điện đến nói sẽ tới đón tôi cùng về nhà, tôi cũng tiếp tục ngồi trong phòng ăn ngơ ngác chờ anh.
Nhà hàng cao cấp nổi tiếng thành phố cũng chỉ có vài quán, tôi cũng chẳng thấy bất ngờ khi gặp Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh.
Thấy tôi, Lâm Uyên cũng chẳng tìm chỗ ngồi nữa mà kéo Mạc Đình Sinh đến ngồi cạnh tôi. Nhìn qua những món ăn đã động vào trên bàn, bà ấy khẽ cười nói: “Xuân Hinh, con ăn rồi à?”
Tôi gật đầu, nhìn bà ấy có phần do dự: “Bảo nhân viên phục vụ đến thu dọn qua rồi hai người lại gọi món chứ?”
So với cha mẹ của Lâm Gia Hân, có lẽ Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh không tệ đến vậy, bọn họ đối xử với người ngoài quả thực tàn nhẫn, hà khắc nhưng đối với người thân cũng coi như bao dung, quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.