Trịnh Tuấn Anh là thương nhân nên liếc mắt là có thể nhìn thấy lợi và hại trong đó, ngừng một chút nói: “Nhưng những khoản vay bất hợp pháp trong nước, sẽ vô tình đẩy Cố Diệc Hàn vào. Giả sử như anh ta có tẩy trắng, trở lại nước Mỹ đi chăng nữa, cậu chỉ cần tiết lộ cho giai cấp tư sản lớn của nước Mỹ về những chuyện đã xảy ra ở trong nước, thì sẽ đồng nghĩa với việc muốn mạng của Cố Diệc Hàn”
Phó Thảng Nam không có lên tiếng, chỉ nhìn cốc nước đã bị anh uống một nửa, đưa tay nhìn đồng hồ.
Trịnh Tuấn Anh im lặng một lúc, mở miệng nói: “Tớ vẫn không rõ, tại sao cậu phải đuổi tận giết tuyệt Cố Diệc Hàn như vậy?”
Phó Thẳng Nam cau mày nhưng không có lên tiếng, rõ ràng không hề muốn trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tôi đứng ở trên bậc cầu thang.
Trên mặt nở nụ cười che dấu, đưa tay vẫy vẫy tay với tôi, ra hiệu tôi xuống dưới.
Tôi gượng cười, xuống lầu, Trịnh Tuấn Anh nhìn thấy tôi cũng dừng nói lại.
Chị Linh ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Cô chủ, cậu chủ, đồ ăn sáng đã làm xong”
Tôi gật đầu, nhìn một vòng thấy Tuệ Minh không ở trong phòng, cho là con bé vẫn còn ngủ, không khỏi nhìn về phía Chị Linh nói: “Chị Linh, Tuệ Minh vẫn còn đang ngủ sao?”
Chị Linh chỉ chỉ vào sân nhỏ, nói: “Đang chơi với Cục Tuyết ở trong sân”
Quả nhiên nghe được động tĩnh, cô nhóc từ trong sân chạy vào.
Nhào vào trong ngực tôi, nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795020/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.