Ông ta quay đầu nhìn Lâm Uyên, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Uyên đã tốt lên nhiều hơn, hình như còn có thêm một chút vui vẻ, liền gật gật đầu: “Được rồi, được rồi, vậy tôi về nghỉ ngơi một chút rồi sẽ quay lại ngay”
Lâm Uyên đưa tay ra, ý bảo ông ta nhanh nhanh chóng chóng về nghỉ ngơi đi.
Mạc Đình Sinh vừa đi, Phó Thắng Nam bèn kéo tôi tới ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn tôi rồi nói: “Hai người trò chuyện một lúc đi, nước truyên dịch sắp hết rồi, để anh đi hỏi xem sao”
Còn chưa đợi tôi trả lời, anh đã đi ra ngoài.
Anh vừa đi, không khí trong phòng bệnh ngay lập tức liền trầm lắng và yên tĩnh trở lại, tôi vốn có thói quen trầm lặng, tuy rằng lúc này rất yên tĩnh, nhưng cũng cảm thấy rất thoải mái.
Ngược lại là Lâm Nguyên há mồm mấy lần, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới nhìn tôi rồi nói: “Thằng bé đối xử với con tốt thật.”
Thằng bé trong miệng của bà là chỉ Phó Thắng Nam, tôi biết nên tôi gật đầu trả lời một câu vâng.
Sau đó lại chìm trong không khí trâm lặng.
“Mẹ nghe nói Tuệ Minh định cùng Trịnh Tuấn Anh đi về nhà họ Trịnh ở Thanh Xuân một chuyến?” Bà mở miệng hỏi, giọng nói có chút cẩn thận.
Tôi gật đâu, nhìn những đường vân tay loạn xạ trong lòng bàn tay có chút bực bội.
Dừng lại một chút, bà lại nói: “Tuổi tác của con và Phó Thảng Nam không khác nhau là bao, nên sinh một đứa trẻ rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn bà, bà có chút ngây người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795018/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.