Phó Thắng Nam gật đầu nói: “Em xem, chỉ cần phù hợp là được”
Sân rất rộng, hoa được trồng ở trước sân cứ ba tháng sẽ được thay một lần. Phía sân sau còn chừa lại một khoảng trống, dường như là vẫn đang chưa biết nên trồng cái gì ở đó.
Phó Thắng Nam thấy tôi ngơ ngác, liền gắp thức ăn cho tôi rồi nói: “Khi ăn cơm thì nên tập trung, đừng có như một đứa nhóc thế”
Tuệ Minh nghe anh nói vậy lập tức cười khoái chí: “Mẹ là đứa trẻ lớn, con là đứa trẻ nhỏ, chú Nam thật vất vả, phải chăm sóc cho hai đứa nhóc”
Mặt tôi hơi nóng lên, ở trước mặt con chỉ dám lén liếc mắt nhìn Phó Thắng Nam, tự nhủ trong lòng rõ ràng là người này cố ý nói như vậy.
Anh mỉm cười, nói với Tuệ Minh: “Đúng vậy, đối với chú mẹ con mãi mãi chỉ là một đứa trẻ.”
Tuệ Minh cười khúc khích, cứ hết nhìn tôi lại nhìn sang Phó Thắng Nam, nói với anh: “Chú Nam là cha của con sao? Các bạn con đều nói cha mẹ sẽ ở cùng với nhau, mẹ và chú Nam ngủ chung một phòng, như vậy hai người là cha mẹ của con sao?
Trẻ con nói chuyện đều không kiêng dè, thế giới của chúng là như vậy, vô cùng đơn giản.
Tôi hơi ngây người, vô thức nhìn sang Phó Thẳng Nam.
Anh đang gắp thức ăn cho Tuệ Minh, còn nói với cô bé: “Tuệ Minh có muốn chú Nam làm cha của con không?”
Tuệ Minh hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu rất nghiêm túc: “Muốn ạ”
Nghĩ một lúc, đứa trẻ lại hỏi: “Vậy cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/795010/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.