“Tôi không muốn anh ta phải hối hận.” Bị cô ta kéo lại chỗ ngồi, tôi nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía tầng một, hai người đã thân mật một lúc lâu. Mạc Thanh Mây bĩu môi: “Tôi biết có lẽ bây giờ cô đang nghĩ tới Hồ Diệp, năm đó bởi vì Phó Thẳng Nam có tình cảm với Lâm Hạnh Nguyên mà cô cũng từng có ý định rút lui, sau đó lại biết đó là do Phó Thắng Nam tính kế cô, không nói gì đã bỏ đi” “Hồ Diệp cũng là phụ nữ, một khi thất vọng tích tụ đủ nhiều, có lẽ cô ấy cũng sẽ không nói lời nào mà mang con bỏ đi, đến lúc đó người gấp không phải là Thẩm Minh Thành đâu, mà là Thẩm Quang, dù sao đứa bé kia cũng là của nhà họ Thẩm” Tôi gật đầu: “Cho nên tôi chỉ muốn nhắc nhở Thẩm Minh Thành, chuyện gì cũng cần có giới hạn thôi” “Nhắc nhở làm gì cơ chứ?” Cô ta cười nhạt: “Tôi muốn nói rằng, bây giờ cô đang có quan hệ tốt với Hồ Diệp thì về sau cô ấy muốn đi, cô có thể giúp cô ấy, cô chỉ cần biết đứa bé ở đâu là được, để cho tên đàn ông khốn nạn này chia cách vợ con mấy năm, hành hạ anh ta” Cô ta nói tới nghiến răng nghiến lợi, như thể người chịu uất ức là cô ta vậy. Tôi cụp mắt, nhìn cô ta, nheo mắt lại: “Có phải cô cũng từng nghĩ vậy không?” Cô ta nhíu mày: “Tên khốn nạn Hàn Trí Trung đó nếu như vẫn không làm tôi hài lòng, tôi sẽ ôm con chạy trốn, dù sao bà đây cũng có tiên, nuôi một đứa bé là chuyện đơn giản thôi!” Tôi nhún vai, dựng ngón tay cái tán thưởng cô ta, thấy hai người tầng dưới dường như chuẩn bị rời đi. truyện đam mỹ Tôi đứng dậy, bước nhanh xuống tầng. “Anh Minh Thành, buổi tối không tới chỗ em hay sao?” Người đàn bà tên Vương Yên Nhiên này, – uổng phí dáng dấp đó rồi. Giọng nói như vậy có lẽ cũng chỉ có đàn ông nghe lọt, phụ nữ nghe xong đã thấy buồn nôn. Tôi tiến lên đẩy Vương Yên Nhiên đang quấn lấy Thẩm Minh Thành ra, chủ động khoác cánh tay Thẩm Minh Thành. “Cô là ai… Vương Yên Nhiên vừa định nổi giận, nhìn thấy là tôi, trên mặt liền mỉm cười: “Xuân Hinh, cô vẫn ở đây à!” Tôi gật đâu, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Thẩm Minh Thành, cười yếu ớt: “Anh trai, cùng uống một ly chứ?” Thẩm Minh Thành mím môi, ừm một tiếng, tuỳ ý để tôi kéo lên tầng. Thấy Vương Yên Nhiên còn định đi theo, tôi không khỏi ngoái đầu nhìn cô ta: “Cô Yên Nhiên ở đâu vậy, tôi gọi xe cho cô nhé?” Cô ta sửng sốt, sắc mặt không tốt lắm, nhìn Thẩm Minh Thành: “Anh Minh Thành.. ” Thẩm Minh Thành mở miệng, không nhìn rõ tâm trạng: “Về đi, tôi và Thẩm Xuân Hinh có chuyện muốn nói.” “Em…” Thấy cô ta còn muốn nói điều gì, tôi cười nhạt: “Cô Yên Nhiên đây là muốn nghe chuyện riêng của hai anh em chúng tôi hay sao?” “Không phải, cô Xuân Hinh hiểu nhầm tôi rồi” Tôi gật đầu: “Vậy thì mời! Chủ yếu là tôi và anh trai đều nói chuyện trong nhà, cô cũng biết chị dâu tôi mới sinh con, lát nữa anh trai tôi còn phải về chăm sóc mẹ con họ, nếu hai người có chuyện gì hay đang bàn luận chuyện công ty thì không hợp nói chuyện ở chỗ như thế này đâu” Sắc mặt cô ta đã chuyển sang khó chịu, lúc xanh lúc trảng. Tôi không nhiều lời thêm với cô ta nữa, kéo Thẩm Minh Thành lên tầng hai. Mạc Thanh Mây nghiêng người dựa vào tường, bĩu môi nói: “Nếu như cô ta mà biết cô và Thẩm Minh Thành không phải anh em ruột, có lế sẽ xé xác cô ra đó.” Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Vương Yên Nhiên, quả nhiên gương mặt đó không thể tỏ ra tự nhiên nổi được nữa rồi. Lên tầng hai, tôi ấn Thẩm Minh Thành vào chỗ ngồi, nhìn anh ta, nói thẳng vào vấn đề: “Có phải anh muốn từ nay về sau vợ con anh không quan tâm gì đến anh nữa không, anh có biết làm đàn ông thì đừng có hành xử khốn nạn không?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, nhướn mày: “Từ lúc nào anh thành loại đàn ông khốn nạn rồi?” “Hồ Diệp vẫn còn đang ở cữ? Dù gì cô ấy cũng sinh cho anh một đứa con trai, trong lúc cô ấy mang thai anh ra ngoài làm bậy còn chưa nói, bây giờ cô ấy đang ở cữ, anh lại làm chuyện xấu xa với người đàn bà khác trong quán bar. Thẩm Minh Thành, nếu anh thực sự muốn trở nên khốn nạn như vậy, về sau chúng ta đừng liên lạc lại nữa, đỡ cho em cảm thấy chán ghét” Vào đọc tại nhé.Anh nhướn mày, gác chân vắt chéo, nhìn tôi: “Hồ Diệp bảo em tới à?” Trong lúc nhất thời, tôi vô cùng tức giận hận không thể đánh anh ta một trận, dư quang thoáng nhìn thấy ly rượu vang trên bàn, tôi cầm lấy tạt thẳng vào mặt anh ta: “Nếu như cô ấy bảo em tới thì không phải tới bây giờ em mới tới tìm anh đâu. Một mình cô ấy nuốt hết tất cả uất ức, anh còn thấy cô ấy đáng đời sao, Thẩm Minh Thành, anh đáng cô độc cả đời.” Bỗng chợt, sắc mặt anh ta thay đổi cực nhanh, đôi con ngươi đen kịt u ám nhìn tôi, giọng nói trầm thấp đáng sợ, anh ta gắn từng chữ một: “Cho nên, em cũng cảm thấy rằng anh xứng đáng cô độc cả đời sao?” Tôi sửng sốt, chợt phản ứng lại, trong thâm tâm Thẩm Minh Thành sợ nhất là cả đời phiêu bạt, trái tim không có chốn về.” Ngẩn người, tôi nói: “Đây tất cả đều là do tự anh làm mà ra, anh nói anh sợ cô đơn, anh suy nghĩ thử một chút xem, Hồ Diệp mấy năm nay không oán giận, cũng không hối hận, gọi là tới, theo anh đã mười năm. Cô ấy biết anh sợ phiêu bạt, biết thân thể mình không tốt, vậy mà vẫn sinh cho anh một đứa bé” “Cho dù gia đình cô ấy có tồi tệ tới mức nào, không bao giờ lọt vào mắt các anh, với tính cách và tướng mạo của cô ấy, muốn tìm một người yêu thương cô ấy thật lòng không phải chuyện khó. Nhưng nếu không phải vì yêu anh, muốn đi theo anh, sợ anh một mình cô độc, thì cô ấy đã tìm được người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình rồi, cuộc sống cô ấy sẽ tốt hơn nhiều. Anh thử hỏi xem, có người phụ nữ nào không muốn được gả cho một người đàn ông yêu thương mình không, vì sao cô ấy phải tự tìm tới đau khổ như vậy?” Vào đọc tại nhé. Thấy Thẩm Minh Thành ngạc nhiên, tôi tiếp tục nói: “Thẩm Minh Thành, anh có thể tiếp tục sống như vậy, chờ tới khi Hồ Diệp tích tụ đủ thất vọng rồi, sẽ có một ngày cô ấy tỉnh táo lại, nhận ra rằng cuộc sống của mình không nên bị lỡ dở như vậy, cô ấy sẽ mang con theo đi mất, cô ấy vẫn có thể sống tốt phần mình, còn anh thì sao? Anh cho rằng anh còn có thể gặp được người đối xử với anh tốt như cô ấy sao, nguyện ý bỏ qua chính mình sao? Không thể nào đâu, những người phụ nữ sau này anh gặp, chỉ vì ham muốn tiền tài, địa vị của anh thôi. Cái cô Vương Yên Nhiên gì đó, anh cho rằng cô ta thích anh thật lòng sao? Chẳng qua cô ta biết rõ anh là cậu chủ của nhà họ Thẩm, thèm khát cái gì của anh, trong lòng anh không phải rõ ràng à?” Nói xong, sắc mặt anh ta tái nhợt, tôi cũng không ở đây buồn nôn thêm làm gì, kéo Mạc Thanh Mây đi cùng. Ra khỏi quán bar, Mạc Thanh Mây tấm tắc mấy tiếng, nói: “Tôi cứ tưởng cô kém ăn kém nói, không ngờ cô lí lẽ cũng sắc bén thật đó” Tôi thở dài, nhún vai: “Dù sao tôi cũng gọi anh ấy một tiếng anh trai, không thể để anh ấy tiếp tục như vậy được, Hồ Diệp là một cô gái tốt, không đáng bị phụ lòng” Cô ta gật đầu, cũng tán thành: “Nhưng tôi nói thật, Hồ Diệp thực sự tốt, hễ là người sinh ra trong nước, mặc dù thân thế không cao, với tính cách của Thẩm Quang có lẽ sẽ không quá quan tâm, nhưng cô ấy sinh ra ở nước ngoài, từ khi cô ấy bước chân vào nhà họ Thẩm, trở thành vợ của Thẩm Minh Thành, thân phận của cô ấy đủ để làm cho Thẩm Quang phải thoái vị, Thẩm Minh Thành lo lắng không phải là không có nguyên nhân” Đương nhiên là tôi biết những chuyện này, tôi khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nhưng bây giờ con cũng có rồi, không thể cứ để vậy không quan tâm gì, nếu đã không thể danh chính ngôn thuận cưới cô ấy vào cửa, dù sao cũng nên quan tâm chăm sóc con cái chứ, cả ngày ôm phụ nữ khác rêu rao khác nơi thì ra thể thống gì?” Cô ta nhún vai: “Cũng đúng nha!” Dừng một chút, cô ta lấy từ túi ra một chiếc hộp đàn hương, đưa cho tôi, nói: “Này, đây là Lâm Uyên nhờ tôi đưa cho cô, cái hộp này chỉ mới được mở một lần, chìa khoá vẫn còn ở chỗ Phó Thắng Nam, cho nên nếu cô muốn xem đồ bên trong hộp thì phải tới chỗ Phó Thắng Nam lấy chìa khoá”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]