Tôi mỉm cười, cúi đầu xuống, một lúc sau mặt dần cứng ngắc đi rất nhiều.
Xuyên qua đám người, đồ ăn trên bàn đều tinh tế mỹ vị.
Mười sáu người một bàn, Mạc Thanh Mây phải tiếp đón người nhà, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều đang bận rộn.
Người ngồi bên người tôi chính là ông cụ Mục, người tôi vừa gặp ở ngoài đại sảnh, Thẩm Quang đến đây, thấy tôi ngồi xuống cạnh Phó Thắng Nam.
Thẩm Quang vẫy tay với tôi: “Con gái, con đến đây nào”
Tôi không giỏi giao tiếp, bèn ngẩng đầu nhìn Phó Thắng Nam theo bản năng, anh vỗ vỗ tay tôi, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì
đâu!”
Đi đến bên cạnh Thẩm Quang, chú ra hiệu cho tôi ngồi xuống, lại nhìn về phía ông Mục: “Ông Mục, giới thiệu với ông một chút, đây là con gái tôi, Thẩm Xuân Hinh!”
Ông cụ Mục gật gật đầu, cười nói: “Vừa rồi tôi có gặp cô bé này rồi, con nhóc nhà họ Mạc nói đây là người nhà họ Mạc, sao giờ lại thành con gái anh rồi?”
Thẩm Quang cười nói: “Đây là duyên phận, tôi và cô bé này hợp ý, cho nên đã nhận cô bé làm
con nuôi.”
“À à!” Ông cụ Mục cười gật đầu, nói: “Cô bé này rất có phúc khí đấy”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bật cười, tôi cũng mỉm cười, nhưng không cười ra thành tiếng được.
Phúc khí tốt trong suy nghĩ của tôi là cả đời bình an khỏe mạnh, sống thọ và ra đi trong nhà của mình, tôi như thế này có được coi là có phúc
khí không?
“Thẩm Xuân Hinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794993/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.