“Tắt máy rồi” Phó Thắng Nam nói, giọng trầm thấp.
Sau khi tôi đứng dậy, nhìn tấm lưng rộng của anh, trong lòng đau nhói, tôi vốn tường rằng bốn năm qua, tôi đã giải tỏa được, đã ổn hơn rồi.
Nhưng không ngờ, hóa ra chỉ là che giấu đi niềm đau mà thôi.
Phát hiện ra sau lưng có người, anh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với tâm trạng sầu khổ và đau thương.
Chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại vẻ ôn hòa thường ngày, nhìn tôi, anh mỉm cười: “Em tỉnh rồi sao, có đói không?”
Tôi lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt anh, tôi dựa vào trong lòng anh, kiếm tìm cảm giác an toàn: “Phó Thắng Nam, em không sao.”
Không sao thật mà, tôi chỉ thỉnh thoảng không có cách nào kiểm chế được cảm xúc của bản thân mà thôi.
Anh ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi, giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Ừm, anh biết rồi, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao nữa, tất cả sẽ ồn thôi.
Phó Thắng Nam cãi nhau với Phó Bảo Hân, là điều tôi không hề ngờ tới.
Đã mấy ngày Phó Thắng Nam không tới công ty, công việc đều giao hết cho Kiều Cảnh Thần.
Lúc Phó Bảo Hân tìm đến, tôi không có mặt ở phòng khách.
Ban đâu hai cô cháu chỉ đang nói chuyện, thế nhưng không biết vì sao bỗng nhiên lại cãi nhau.
Tôi vốn không muốn tham dự, thế nhưng nghe thấy tiếng động, bèn đi ra khỏi phòng ngủ để xem xét.
Phó Bảo Hân: “Cô ta sẽ hùy hoại cháu, con gái nhà giàu có quyền thế ð thủ đô này, đứa nào đứa nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794965/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.