Tôi vội chạy ra mở cửa ngay khi nghe thấy tiếng chuông, lúc này, hai đôi mắt đối diện nhau, mới một đêm không gặp mà cằm anh đã mọc râu, trông anh có vẻ xanh xao hẳn.
“Anh vào được không?” Anh nói, giọng điệu hơi mệt mỏi.
Tôi gật đầu rồi nhường đường cho anh.
Anh nhìn tôi với ánh mắt ấm áp: “Anh xin lỗi!”
Tôi mỉm cười: “Em không tức giận gì đâu.”
Phó Bảo Hân là người lớn trong nhà họ
ó, cho nên anh cũng đâu thể làm gì
được.
Cả thân thể của tôi bị anh kéo vào lòng, trên người của anh vẫn còn đọng lại mùi của khói thuốc lá: “Sẽ không có lần
sau.
Dưỡng như là một lời hứa, nhưng cũng là một sự đảm bảo.
Tôi “Ừm”‘ một tiếng đề trả lời lại.
Tôi đã thức trắng cả đêm, cho nên bây giờ được dựa vào lòng anh khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ.
Mệt mỏi ập đến, tôi nhắm mắt lại: “Nếu hôm nay anh không bận thì ngủ với em một lát được không?”
Anh cười một cách cưng chiều: “Không bận, anh có thừa thời gian dành
cho em.”
Sao anh lại không bận chứ? Cố Diệc Hàn đang nhắm vào tập đoàn Phó Thiên,
bây giờ anh ta chỉ cần tập đoàn của anh gặp phải sai lầm nào đó thì sẽ lập tức ra tay ngay.
Tôi chỉ mím môi cười trước lời nói dối của anh, điều đó không quan trọng, cuộc sống còn dài mà, tôi nên tận hưởng một ngày, một ngày sống vì bản thân.
Nếu có thề sống bình yên như vậy mỗi ngày thì tuyệt vời quá rồi.
Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-phu-nhan-co-thai-roi/794947/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.